Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1644




Triệu Hùng mở to mắt và nói với Bì Bát và Vương mập: "Hai người đừng nói nhảm, nếu để đại sư Phạm nghe thấy mà trách tội tôi thì không hay đâu!"

“Vâng, vâng, vâng!” Dáng vẻ của Bì Bát và Vương mập nhìn như không cười.

“Các cậu đang cãi nhau chuyện gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Triệu Hùng hướng về phía vừa có tiếng nói, liền nhìn thấy một người đàn ông có sắc mặt nhợt nhạt và dáng người gầy guộc bước tới phía mình.

Bất kể vẻ ngoài như một người đàn ông có bệnh tật, nhưng mỗi bước đi của người đàn ông này đều toát ra khí chất mạnh mẽ.

Trước đây Triệu Hùng đã bị nội thương, cũng là sắc mặt nhợt nhạt. Dáng vẻ này của người đàn ông rõ ràng là đang mắc bệnh nặng. Nếu không, nó không thể trở thành như thế này.

Triệu Hùng dám khẳng định người này chính là cao thủ của bảng xếp hạng “ma bệnh!”. Điều buồn cười là tên của người này mà lại được gọi là “Phạm Vô Bệnh”.

Chắc hẳn từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, vì muốn thân thể hắn khoẻ mạnh bố mẹ đã lấy cái tên “ Phạm Vô Bệnh”.

Trên thực tế, Triệu Hùng đã thực sự đoán trúng chuyện này.

"Phạm Vô Bệnh " này là cao thủ đứng thứ 79 trong bảng xếp hạng Thiên bảng.

Nông Tuyền đứng thứ 71 trong "Thiên bảng", hắn chỉ kém Nông Tuyền một chút. Nếu khiêu chiến thật, chắc chắn trong vòng trăm chiêu Triệu Hùng sẽ thắng được người tên Phạm Vô Bệnh này.

Còn nếu đánh lén Phạm Vô Bệnh, Triệu Hùng chắc chắn trong vòng hai mươi chiêu sẽ trị được người này.

May mắn thay, "Anh em Hùng Thị" của Thiên bảng đang ở Hữu hạng. Nếu ba người bọn họ đều ở cùng nhau, Triệu Hùng mà đánh tới hẳn sẽ rất khó đối phó. Đánh riêng lẻ, Triệu Hùng nắm chắc mười phần có thể cứu Hà Ngọc Kỳ ra ngoài. Chỉ là muốn giải cứu những người khác, cần phải có sự phối hợp của Trần Văn Sơn mới được.

"Đại sư Phạm!"

Bì Bát và Vương mập chắp tay chào ma bệnh.

"Đại ca Thanh" mà Triệu Hùng giả làm là thuộc hạ của "Anh em Hùng Thị", vị trí thấp hơn nhiều so với Phạm Vô Bệnh, vì vậy phải chắp tay chào hỏi Phạm Vô Bệnh rồi nói: "Đại sư Phạm!"

Phạm Vô Bệnh gật đầu, đầu tiên là liếc nhìn Hà Ngọc Kỳ trong phòng giam, cuối cùng ánh mắt hướng vào trên người Triệu Hùng, nói: "Nhậm Thanh, cậu không ra ngoài làm việc, vào trong này làm gì?"

"Đại sư Phạm, anh Hưng trước khi đi đã dặn dò nếu có người cướp ngục thì nhất định phải canh giữ nghiêm ngặt cô nhóc này của nhà họ Hà. Tôi đây không phải là lo lắng nên mới đến nhìn xem sao!" Triệu Hùng giải thích.

Triệu Hùng thay đổi khung xương và chiều cao, ngoại hình không khác gì Nhậm Thanh thật. Phạm Vô Bệnh vốn dĩ không phát hiện ra Nhâm Thanh trước mặt mình là người khác giả mạo.

Phạm Vô Bệnh nặng nề khịt mũi một tiếng, lạnh lùng nói với Triệu Hùng: "Làm sao, là anh Hưng không tin tưởng tôi? Hay là Nhậm Thanh cậu không tin tưởng tôi?"

"Tôi không dám!"

"Không dám vẫn còn tới chỗ của tôi? Tôi thấy cậu to gan lắm rồi đấy." Phạm Vô Bệnh tức giận trừng mắt nhìn Nhậm Thanh." Cút khỏi đây! Đi làm những chuyện cậu nên làm đi. Quay về và nói với anh em Hùng Thị rằng không cần họ lo lắng về Tả hạng."

Bì Bát nhìn thấy Phạm Vô Bệnh nổi giận, bị dọa tới mức nơm nớp lo sợ.

Chỉ đợi đến lúc Triệu Hùng kéo hắn cùng đi.

Bây giờ Bì Bát nhất thời không muốn ngây ngốc ở trong "Tả hạng", cảm thấy Phạm Vô Bệnh tức giận không tên, bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay với bọn họ.

Triệu Hùng nói với Phạm Vô Bệnh: "Đại sư Phạm, có thể ngài không biết tình hình bên ngoài. Có người đã cắt camera giám sát ở đây, bây giờ An Tháp nơi này rất nguy hiểm. Chúng ta phải tìm cách chuyển tù nhân rời khỏi đây mới được."

“Tôi sẽ không chuyển tù nhân khi chưa nhận được lệnh của cấp trên.” Phạm Vô Bệnh trừng mắt nhìn Triệu Hùng, tức giận nói: “Tôi bảo cậu cút ra khỏi đây, lẽ nào cậu không nghe thấy sao?

Phạm Vô Bệnh nói xong, "Khụ, khụ!"một trận ho khan

Triệu Hùng kết luận rằng người tên Phạm Vô Bệnh này mắc bệnh bẩm sinh. Nếu không, với võ công tuyệt vời như vậy của hắn, không thể nào giống dáng vẻ của loại ma lao này được.

Thấy đây là cơ hội tốt để tấn công, Triệu Hùng không ngần ngại, đánh một chưởng hướng vào ngực Phạm Vô Bệnh.

Trước đó, không có bất kì dấu hiệu báo trước nào.

Hơn nữa, Phạm Vô Bệnh không bao giờ ngờ rằng Triệu Hùng sẽ tấn công mình.

Trong lúc vội vàng, Phạm Vô Bệnh vung tay chống cự.

Bụp!

Hai người ra đòn một cách mạnh mẽ.

Chỉ với một đòn, Phạm Vô Bệnh trực tiếp đã bị Triệu Hùng dung một chưởng đánh bay ra ngoài, ngã ra xa vài mét, mà cơ thể của Triệu Hùng chỉ khẽ rung lên.

Triệu Hùng một đòn đã đá văng tên quản giáo "Vương béo" này ra ngoài, vươn tay tóm lấy Bì Bát bên cạnh.

Sự thay đổi này đến nhanh đến nỗi Bì Bát thậm chí còn không hình dung được chuyện gì đang xảy ra.

"Đại ca… đại ca Thanh, em là Bì"

Anh ta chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một tiếng răng rắc, đã bị Triệu Hùng bóp nát cổ họng rồi.

Phạm Vô Bệnh vừa mới đứng dậy, cả người Triệu Hùng đã lao tới.

Cái tên ma bệnh này là cao thủ Thiên bảng, Triệu Hùng bắt buộc phải loại bỏ được hắn. Nếu không, sẽ nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.

Triệu Hùng lấy ra "Ngư Trường Kiếm", đầu tiên là "Phong kiếm", "Vũ kiếm", "Lôi kiếm" và "Điện kiếm" của "Bùi Mân kiếm pháp".

Sau hơn chục chiêu thức, phía trước thân thể của Phạm Vô Bệnh đã bị Ngư Trường Kiếm trong tay Triệu Hùng chém đầy vết thương.

Sau khi Phạm Vô Bệnh vội vàng rút lui, tay áo hất tung, một sợi xích sắt có hình chóp tam giác bay ra khỏi ống tay áo.

Phần hình thiết chùy của sợi dây xích đâm thẳng vào mắt Triệu Hùng.

“Ngư Trường Kiếm” trong tay Triệu Hùng chặt đứt phần thiết chùy.

Đinh một tiếng.

Hình chóp nón tam giác trên dây xích sắt trực tiếp bị Ngư Trường Kiếm trong tay Triệu Hùng chém đứt.

Dây xích sắt không thay đổi, bị Triệu Hùng nắm lấy. Ngay khi cánh tay của anh trở nên mạnh hơn, anh và Phạm Vô Bệnh đã hình thành cục diện giằng co.

Phạm Vô Bệnh tức giận nhìn chằm chằm Triệu Hùng: "Cậu không phải là Nhậm Thanh, rốt cuộc cậu là ai?"

Triệu Hùng chế nhạo: "Tôi chưa bao giờ nói tôi là Nhậm Thanh. Phạm Vô Bệnh, đúng không? Chỉ trách là ông làm việc cho Hoàng Long. Đi chết đi!" Nói xong, anh đưa dây xích sắt trong tay quẳng về phía Phạm Vô Bệnh.

Phạm Vô Bệnh vội vàng nghiêng mình tránh anh, nhưng không ngờ Triệu Hùng đã sử dụng "Ngư Trường Kiếm" trong tay để thi hành kiếm khí.

Một tia kiếm khí trực tiếp xuyên thấu qua ngực Phạm Vô Danh.

Phạm Vô Bệnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt lồi như cá chết và không muốn rơi xuống.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng bản thân mình sẽ chết theo cách như vậy.

Nếu Phạm Vô Bệnh chiến đấu bình thường với Triệu Hùng, ít nhất có thể đánh nhau hơn trăm chiêu.

Nhưng Triệu Hùng đã ra tay trước với hắn, hắn đã bị tụt lại phía sau trong đà tấn công. Ngoài ra, dây xích sắt của hắn không thể mở được, hắn bị mất vũ khí. Mới hơn hai mươi mấy chiêu thức đã bị Triệu Hùng đánh bại.

Những lính canh khác ở Tả hạng đã hoảng sợ khi họ thấy Phạm Vô Bệnh, Bì Bát và Vương mập đều đã chết.

Triệu Hùng cũng không có hứng đuổi theo những tên lâu la này, dùng Ngư Trường Kiếm trong tay phá khóa phòng giam của Hà Ngọc Kỳ.

Sau khi tháo còng và cùm cho Hà Ngọc Kỳ, Hà Ngọc Kỳ ôm chặt ngang lưng Triệu Hùng.

“Triệu Hùng chết tiệt, Triệu Hùng thối tha, cuối cùng anh cũng tới rồi!”Hà Ngọc Kỳ oán trách Triệu Hùng.

Triệu Hùng đẩy Hà Ngọc Ký ra, khôi phục giọng nói ban đầu, lo lắng hỏi Hà Ngọc Kỳ: "Nhóc Kỳ, thầy Toàn đâu?"

"Bố tôi đã bị tên cẩu Dương Hưng đưa đến một nơi gọi là đàn tế. Anh ta muốn lợi dụng tôi để buộc bố tôi phải nhượng bộ, vì vậy anh ta đã giam giữ tôi ở đây một mình." Hà Ngọc Kỳ giải thích.

Triệu Hùng nắm lấy tay Hà Ngọc Kỳ và nói: "Nơi này không thích hợp để ở lại lâu, chúng ta nhanh đi thôi!"

“Chờ một chút!” Hà Ngọc Kỳ gọi Triệu Hùng lại.

Triệu Hùng nhìn Hà Ngọc Kỳ một cách khó hiểu hỏi: "Ở đây có rất nhiều người Hoàng Long, đừng rời đi. Dương Hưng đã đưa người của Hoàng Long tới đây, nên không thể rời đi."

“Anh mang theo ba người này đi, họ sẽ giúp chúng ta.” Hà Ngọc Kỳ chỉ vào ba người khác trong ba phòng giam khác, nói với Triệu Hùng.