Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1636




Hà Ngọc Kỳ không gọi điện thoại tới, chuyện này đối với Triệu Hùng lại là chuyện tốt.

Anh cảm thấy Hà Ngọc Kỳ phiền phức, suốt ngày gào thét bên tai anh.

Nghe những gì Lý Thanh Tịnh nói, Triệu Hùng mới nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc.

Triệu Hùng và thầy Toàn cũng được coi là bạn bè. Lần trước, Thầy Toàn suýt nữa đã bị đám người "Cẩm Y Vệ" bắt đi.

Nếu thầy Toàn rơi vào tay của Am Cẩu thì rắc rối rồi.

Thầy Toàn là một nghệ nhân lành nghề và là một bậc thầy về cơ quan. Lỡ như Am Cẩu nghiên cứu ra cơ quan hay vũ khí mạnh mẽ nào thì đây sẽ là một tin cực kỳ xấu đối với Triệu Hùng.

"Vậy buổi tối, anh và Văn Sơn sẽ lại đến nhà họ Hà, xem xem còn có manh mối nào khác không?" Triệu Hùng nói.

"Văn Sơn dẫm nhầm vào cơ quan, suýt nữa mất mạng, anh nhất định phải cẩn thận! Cơ quan mà thầy Toàn nghiên cứu làm sao có thể là thứ bình thường được." Lý Thanh Tịnh lo lắng nói.

Triệu Hùng an ủi vợ: "Thầy Toàn đã từng đưa anh đi xem mật thất của ông ấy, anh biết hết tất cả các cơ quan của ông ấy ở đâu, sẽ không đụng nhầm đâu".

"Nói thì là như vậy, nhưng anh vẫn phải cẩn thận, đã bao lâu rồi anh không đến nhà họ Hà, có thể bảo đảm thầy Toàn sẽ không nghiên cứu ra thêm cơ quan mới sao?"

"Đừng lo lắng! Anh sẽ cẩn thận."

Bữa tối, Kim Trung vui vẻ đến.

Kim Trung nói với Triệu Hùng rằng anh ta đã nghe ngóng qua, bên phía thành phố rất hài lòng với giá thầu của họ, chỉ còn chờ quyết định cuối cùng nữa thôi!

“Trung, nhanh như vậy mà anh đã nghe ngóng được tin tức rồi sao?” Lý Thanh Tịnh cảm thấy hiệu quả làm việc của Kim Trung cực kỳ nhanh.

Kim Trung cười nói: "Làm nghề này của chúng tôi, quan hệ không rộng mà được sao? Bọn tôi đi đến đâu, đều có người có thể dùng."

“Đúng rồi, Dương Lam có đến đây không?” Kim Trung hỏi.

“Vẫn chưa tới đây.” Triệu Hùng đáp.

"Dương Lam đã gọi cho tôi, nói rằng một lát cô ta sẽ đến đây."

Lý Thanh Tịnh nói với Kim Trung: "Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Không phải Dương Lam đến rồi sao."

Triệu Hùng và Kim Trung quay đầu lại nhìn, thấy Dương Lam và Dương Hưng đang cùng nhau đi tới.

Dương Lam đang mặc một bộ âu phục màu be của LV, Dương Hưng cũng mặc một bộ âu phục tươm tất. Khi hai người đi bên nhau đúng là nam thanh nữ tú.

Theo quan điểm của Lý Thanh Tịnh, Dương Hưng và Dương Lam là một cặp xứng đôi. Nhưng sau khi biết thân phận thật sự của Dương Hưng, cho dù Dương Hưng có đẹp trai đến mấy cô cũng cảm thấy anh ta không xứng với Dương Lam.

Có Dương Lam ở đây, Dương Hưng rất lịch sự với Triệu Hùng.

Giữa hai bên từng xảy ra xích mích, lúc này Dương Hưng và Triệu Hùng đều lịch sự chào hỏi nhau.

Nếu không có sự hiện diện của Dương Lam và Lý Thanh Tịnh, có lẽ hai người họ đã bắt đầu đánh nhau.

Sau khi Dương Lam ngồi vào chỗ, cô ta nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, em nghe nói Anh Trung đã nghe ngóng tin tức rồi. Hồ sơ đấu thầu của chúng ta chắc hẳn là không có vấn đề gì lớn."

“Không có vấn đề!” Triệu Hùng tự tin nói.

"Tập đoàn Cửu Giang, tập đoàn Phương Đông, tập đoàn Thiên Bình, tập đoàn Tu Dưỡng, cũng như một số công ty lớn ở tỉnh Thanh Hóa mặc dù đều mạnh. Nhưng làm sao họ có thể cạnh tranh với sức mạnh chung của chúng ta, chúng ta vẫn nên kiên nhẫn chờ kết quả đấu thầu thì hơn!"

Triệu Hùng nói: "Vì chuyện này, mọi người đều vất vả rồi. Bất kể vấn đề có đạt được hay không, chúng ta đều là bạn tốt. Nào, cạn ly.”

"Cạn ly!"

Sau tiếng chạm ly, mọi người uống cạn rượu.

Dương Lam hỏi: "Anh Hùng, nếu cuộc đấu thầu lần này thành công, anh định để ai chịu trách nhiệm cho dự án này?"

"Hồ Dân! Ông ta là người tôi tin tưởng nhất." Triệu Hùng đáp.

"Anh Trung thì sao?"

“Là phó chủ tịch của công ty chúng tôi!” Kim Trung nói.

Dương Lam nói với Dương Hưng bên cạnh: "Dương Hưng, vậy tập đoàn Hoài An của chính ta sẽ để cho anh chịu trách nhiệm dự án này!"

“Được!” Dương Hưng gật đầu, vui vẻ đồng ý.

Theo quan điểm của Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng, Kim Trung và Dương Lam đều là những người làm việc lớn.

Giá trúng thầu vẫn chưa được chốt.

Ba người này đã bắt đầu bố trí nhân lực, những người sẽ điều hành dự án đặc khu kinh tế mới.

Hiệu quả công việc đáng kinh ngạc này không phải là thứ mà những ông chủ công ty bằng lòng với tình hình hiện tại kia có thể so bì được.

Dương Hưng luôn tỏ vẻ rất trung thực suốt bữa ăn.

Thỉnh thoảng, Kim Trung sẽ nói vài lời với Dương Hưng, còn những lúc khác, Triệu Hùng luôn coi Dương Hưng như không khí.

Dương Hưng cũng biết Triệu Hùng có thù với mình nên không dám khiêu khích, nếu không sẽ khiến Dương Lam không vui.

Sau bữa tối, Kim Trung và Dương Lam lần lượt rời khách sạn vì còn có bữa tiệc xã giao khác.

Triệu Hùng bảo Nông Tuyền đưa Lý Thanh Tịnh trở lại phòng, giữ Trần Văn Sơn ở lại.

“Văn Sơn, tôi nghe Thanh Tịnh nói, ban ngày anh đã đến nhà thầy Toàn phải không?” Triệu Hùng nói.

Trần Văn Sơn giải thích: "Tôi đã đến! Cửa bị khóa, trong nhà không có ai, điện thoại của Ngọc Kỳ cũng không liên lạc được."

Triệu Hùng lấy điện thoại di động ra định gọi cho thầy Toàn và Hà Ngọc Kỳ, nhưng số điện thoại của người bên kia liên tục hiển thị rằng bên kia không ở trong vùng phủ sóng.

"Cậu chủ, Thanh Tịnh nói đúng! Tôi cũng linh cảm rằng thầy Toàn và Ngọc Kỳ đã xảy ra chuyện. Nhưng kỳ lạ là cửa khóa, không biết hai người đã đi đâu."

"Buổi tối chúng ta lại tới nhà họ Hà đi! Cho dù thế nào cũng nhất định phải tra rõ chuyện này. Tôi lo lắng rằng thầy Toàn đã rơi vào thay Am Cẩu."

“Khi nào thì đi?” Trần Văn Sơn hỏi.

"Không vội! Chờ Kim Trung và Dương Lam đi xa đã."

"Cậu chủ, cậu lo Dương Hưng sẽ đi theo sao?"

Triệu Hùng cười nói: "Dương Hưng là người thông minh, có thể không đích thân theo dõi chúng ta nhưng nhất định sẽ phái người đi theo. Vì vậy, khi chúng ta ra ngoài nhất định phải cắt đuôi họ. Chúng ta cứ về phòng chuẩn bị một lúc, mười phút nữa gặp nhau ở đây."

Trần Văn Sơn gật đầu, bắt đầu trò chuyện với Triệu Hùng về những chủ đề khác.

Triệu Hùng thay trang phục thể thao thoải mái, Trần Văn Sơn thay trang phục màu đen.

Sau khi lấy xe từ bãi đậu xe của khách sạn, bởi vì Triệu Hùng đã uống rượu nên Trần Văn Sơn là người lái xe ra khỏi khách sạn.

Ngay sau đó, Triệu Hùng nhận thấy có hai chiếc xe đang bám theo sau.

Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, tăng tốc độ, cắt đuôi bọn họ. Sau đó, chúng ta dừng xe giữa chừng rồi đổi sang một chiếc taxi."

"Hiểu rồi!"

Trần Văn Sơn nhấn sâu chân ga, động cơ của chiếc xe phát ra tiếng động cơ mạnh mẽ, rất nhanh đã kéo dãn khoảng cách với xe sau.

Tìm một nơi có thể dừng xe sau đó dừng lại.

Trần Văn Sơn vẫy một chiếc taxi, đổi sang taxi với Triệu Hùng, tiếp tục lái xe đến nhà họ Hà.

Khi chiếc xe theo dõi đuổi kịp, chỉ thấy chiếc xe trống rỗng mà Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đang ngồi ở bên đường, còn người đã biến mất.

Sau khi đến nhà họ Hà, Triệu Hùng dẫn Trần Văn Sơn đi làm quen địa hình rồi vào nhà Thầy Toàn.

Thầy Toàn đã từng giải thích cho Triệu Hùng về những cơ quan được cất giấu trong nhà của họ.

Khi đó, Triệu Hùng nói rằng anh không dám đi lại lung tung trong nhà họ Toàn. Trong một lần khác, Thầy Toàn trốn trong mật thất để tránh "Tập đoàn Hắc Mộc" trả thù.

Sau khi Triệu Hùng mở mật thất của gia nhà họ Hà ra, Trần Văn Sơn liền giơ ngón tay cái với Triệu Hùng.

Hai người vào mật thất, vừa bước vào, Trần Văn Sơn đã nhìn thấy một vũng máu nổi bật.

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ! Trong mật thất có máu. Xem ra Thầy Toàn cùng con gái thật sự đã xảy ra chuyện rồi..."