Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1631




Kim Trung định thần lại, ngượng ngùng cười: "Thật xin lỗi! Vừa rồi tôi thực sự rất ngạc nhiên vì Thanh Tịnh."

Lý Thanh Tịnh cười cười, không nói gì, bước đến bên cạnh Triệu Hùng, nắm lấy cánh tay của anh.

Kim Trung nhìn thoáng qua chiếc cài áo hình con công trên váy dạ hội của Lý Thanh Tịnh, kinh ngạc nói: "Ôi, Thanh Tịnh, chiếc cài áo này là mới mua à?"

“Đúng vậy, Triệu Hùng vừa mới mua cho tôi.” Lý Thanh Tịnh cười.

Kim Trung nhìn thoáng qua liền biết chiếc cài áo này không hề rẻ, liền hỏi Triệu Hùng: "Hùng, cậu mua chiếc cài áo này ở đâu vậy, sao tôi lại không thấy bao giờ? Chiếc cài áo ít nhất phải có giá là 175 nghìn tỷ."

"Biết nhìn hàng đấy! 308 nghìn tỷ." Triệu Hùng cười.

Kim Trung giơ ngón tay cái lên với Triệu Hùng, nói: "Thằng nhóc nhà cậu đúng là giỏi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể mua được hàng thượng hàng. Ánh hào quang của đêm nay chắc chắn phải ở trên người Thanh Tịnh, muốn chạy trốn cũng không được."

“Đúng rồi, mấy người bên phía Văn Sơn chuẩn bị xong chưa?” Kim Trung hỏi.

"Tất cả đã sẵn sàng, chúng tôi đều đang chờ mọi người, bây giờ có thể lên đường rồi!" Triệu Hùng nói.

Kim Trung cười nói: "Đi thôi!"

Một nhóm người ngồi trên ba chiếc xe ô tô đi về hướng "Khách sạn Hoài An".

Sau khi đến "Khách sạn Hoài An", Kim Trung đưa thiệp mới cho người gác cửa.

Với vẻ mặt kính cẩn, người gác cửa mời Kim Trung, Triệu Hùng và những người khác vào.

Tiệc rượu được tổ chức tại phòng khiêu vũ của "tập đoàn Hoài An".

Nơi đây đã được thay đổi thành địa điểm tổ chức tiệc.

Một tháp rượu sâm panh, một loạt các loại rượu ngoại và nhiều loại cocktail khác nhau được pha chế bởi người pha chế tại chỗ. Nhân viên phục vụ của khách sạn thỉnh thoảng sẽ bưng khay đi qua đám đông.

Khi Triệu Hùng và Kim Trung đến, đã có khá nhiều người có mặt.

Hầu hết những người đến dự tiệc chiêu đãi này đều là các ông chủ doanh nghiệp lớn trong thương hội thành phố Thanh Hóa, cũng như những cậu chủ của gia đình giàu có, những người phụ nữ và quý bà có địa vị cao. Ngoài ra, người đứng đầu một số công ty lớn từ các tỉnh thành khác cũng được mời tham gia bữa tiệc này.

Trong một phòng khách sạn, Dương Hưng nói với Dương Lam: "Dương Lam, hôm nay trông em thật đẹp!"

Dương Lam vẫn còn giận Dương Hưng, khẽ hừ một tiếng, nói: "Dương Hưng, đừng tưởng em nể mặt anh là đã tha thứ cho anh rồi."

"Dương Lam, lúc trước là lỗi của anh. Là anh lòng dạ hẹp hòi, anh xin lỗi em!" Dương Hưng thành thật nói.

Có câu nói: Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.

Dương Hưng người ta đã thành thật xin lỗi rồi, Dương Lam không thể cứ tức giận được nữa, cô ta nói với Dương Hưng: "Em tổ chức bữa tiệc rượu này để thể hiện danh tiếng của tập đoàn Hoài An chúng ta. Lần này, sự hợp tác của tập đoàn Hoài An và thương hội thành phố Hải Phòng không hề nhỏ. Cho nên em không muốn anh làm hỏng nó, nếu anh làm hỏng bữa tiệc này, đừng trách em không khách khí với anh."

"Yên tâm đi! Chỉ cần em muốn làm chuyện gì, anh nhất định sẽ hỗ trợ. Lam à, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!"

Dương Lam gật đầu, nhẹ giọng “ừm” một tiếng, nói: “Đi thôi!”

Ở bữa tiệc!

Sau khi Kim Trung đến, một số người trong thương hội nhận ra anh ta, họ lần lượt đi đến chào hỏi Kim Trung.

Kim Trung chọn một số người có mối quan hệ tương đối tốt để giới thiệu với Triệu Hùng.

Lần này, Triệu Hùng của thương hội thành phố Hải Phòng mới là nhân vật chính của cuộc đấu thầu xây dựng đặc khu kinh tế mới ở thành phố Thanh Hóa. Do đó, Kim Trung cũng đang mở đường cho sự phát triển của Triệu Hùng ở tỉnh Thanh Hóa.

Triệu Hùng tất nhiên hiểu được ý định của Kim Trung, đối với một số người thấy có ấn tượng tốt sau khi chào hỏi anh sẽ trao đổi điện thoại với họ.

Đúng lúc này, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi vuốt tóc đi tới.

Người đàn ông mỉm cười chào Kim Trung, nói: "Chủ tịch Trung, anh đến rồi!"

"Ồ! Phó hội trưởng Phú đấy à." Kim Trung bắt tay với người kia.

Kim Trung bắt tay đối phương, vội vàng giới thiệu với Triệu Hùng bên cạnh: "Hùng, đây là một trong những phó hội trưởng của thương hội thành phố Thanh Hóa, phó hội trưởng Tiền Lợi Phú."

"Phó hội trưởng Phú, đây là hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng, cũng là bạn tốt của tôi, Triệu Hùng!"

"Hội trưởng Hùng, ngưỡng mộ đã lâu!"

Tiền Lợi Phú đã nhìn thấy Triệu Hùng từ trước, sau đó mới bước tới chào hỏi Kim Trung. Miệng nói là ngưỡng mộ đã lâu, nhưng lại không đưa tay ra bắt tay với Triệu Hùng.

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Tiền Lợi Phú, Triệu Hùng thờ ơ nói: "Phó hội trưởng Phú, ông ngưỡng mộ tôi về điều gì?"

"Tôi..." Tiền Lợi Phú ngẩn ra, một lúc lâu sau, ông ta mới nói: "Tôi ngưỡng mộ tên tuổi của anh từ lâu rồi! Còn trẻ mà đã trở thành hội trưởng của thương hội thành phố Hải Phòng, không như tôi, năm mươi tuổi rồi mà vẫn là phó hội trưởng.”

"Phó hội trưởng Phú, vậy có nghĩa là ông không thích hợp với vị trí phó hội trưởng. Tôi nghe nói nhà họ Tiền của ông bây giờ không bằng được ngày trước nữa. Vì vậy, con người ấy mà! Vẫn nên khiêm tốn một ít thì tốt hơn. Bày ra tư thế kiêu ngạo, chẳng trách ông năm mươi tuổi mới có thể trở thành phó hội trưởng."

"Anh..."

Tiền Lợi Phú không ngờ rằng Triệu Hùng lại dám trực tiếp công kích mình, không khỏi khịt mũi: "Hừ! thằng nhãi, cho dù anh có trâu bò, có lợi hại đến đâu cũng đừng quên rằng đây là thành phố Thanh Hóa, ở thành phố Hải Phòng anh có thể muốn làm gì cũng được, nhưng ở đây thì chưa chắc."

"Được rồi! Sao hai người vừa mới gặp mặt đã cãi nhau rồi?" Kim Trung khuyên ngăn: "Phó hội trưởng Phú, ông nể mặt Kim Trung tôi đi, tính khí người anh em này của tôi không tốt, cho nên nói chuyện hơi khó nghe."

Tiền Lợi Phú trừng mắt nhìn Triệu Hùng, tức giận xoay người rời đi.

Sau khi Tiền Lợi Phú rời đi, Kim Trung vỗ vai Triệu Hùng, cười nói: "Thằng nhóc nhà cậu đúng là nóng tính. Vừa mới tới thành phố Thanh Hóa đã xúc phạm một phó hội trưởng rồi."

Triệu Hùng phản bác nói: "Đừng nói ông ta là phó hội trưởng, cho dù là một nhân vật lớn hơn, nhưng đức không xứng với địa vị thì cũng bỏ!"

Ngay sau đó, Kim Trung đưa Triệu Hùng đến gặp một vài người bạn trong giới kinh doanh của mình.

Lý Thanh Tịnh không có việc gì, liền cùng Trần Văn Sơn đi tới bên cạnh tìm một chỗ ngồi xuống.

Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đeo trang sức mắc tiền, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía Lý Thanh Tịnh.

Khi người phụ nữ đến gần Lý Thanh Tịnh, cô ta nói với Lý Thanh Tịnh: "Cô là người đẹp số một ở Hải Phòng, Lý Thanh Tịnh, phải không?"

“Lý Thanh Tịnh của thành phố Hải Phòng là tôi, nhưng tôi không dám nhận mình là người đẹp số một. Cô là ai?” Lý Thanh Tịnh hỏi ngược lại.

"Tên tôi là Tiền Viên Mỹ, bố tôi là Tiền Lợi Phú, phó hội trưởng thương hội tỉnh Thanh Hóa."

Lý Thanh Tịnh nghe xong, hóa ra là bố tức giận, con gái đến gây sự với cô.

Tiền Viên Mỹ rất nổi tiếng trong giới những cô chủ cậu chủ nhà giàu, những chị em bên cạnh đều ngưỡng mộ, tâng bốc cô ta.

Tiền Viên Mỹ ôm hai tay, lạnh lùng nhìn Lý Thanh Tịnh nói: "Lại còn cái gì mà người đẹp số một, với bộ đồ này của cô sao, cũng quá rẻ rồi đó chứ? Đây là một bữa tiệc thượng hạng, không biết cô vào đây bằng cách nào?"

Trần Văn Sơn thấy người phụ nữ này vừa tới đã gây chuyện với Lý Thanh Tịnh, tức giận nói: "Chúng tôi là do cô Lam mời tới, cô nói vậy là có ý gì?"

“Ý gì à?” Tiền Viên Mỹ cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng tưởng rằng cô có thể tham gia vào loại tiệc tùng cao cấp như thế này là có thể trở nên cao cấp được! Trong mắt người tỉnh Thanh Hóa chúng tôi, người Hải Phòng các cô chính là cái loại nhà quê lên thành phố."

Cô ta vừa dứt giọng, liền nghe thấy tiếng của Triệu Hùng truyền đến.

"Tiền Viên Mỹ, phải không?"

Tiền Viên Mỹ quay lại, thấy Kim Trung và Triệu Hùng đang đứng phía sau.

Tiền Viên Mỹ không biết Triệu Hùng, vì vậy cô ta nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: "Anh là ai? Gọi tên của tôi làm gì."

Triệu Hùng bật cười, nói: "Con người cô ấy mà! Cũng khá xinh xắn, lại còn đeo đầy trang sức đắt tiền nữa. Đừng tưởng ăn mặc như thế này là có thể đứng lên đầu lên cổ người khác. Cô ấy! Còn thiếu một thứ khiến cả người cứ nửa nạc nửa mỡ."

Tiền Viên Mỹ chỉ vào Triệu Hùng, tức giận nói: "Anh nói rõ ràng cho tôi, anh nói tôi thiếu cái gì?"

"Bố của cô đức không xứng với địa vị! Còn cô thì thiếu đức!"

Sắc mặt Triệu Hùng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Thứ không có giáo dục, cút qua một bên cho tôi!"