Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1620




Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, tức giận đến mức khuôn mặt trắng bợt, cơ thể run lên.

Triệu Hùng vươn tay nắm lấy đôi tay mềm mại của Lý Thanh Tịnh, phát hiện đôi tay ngọc ngà của cô lạnh ngắt.

“Thanh Tịnh, đừng tức giận! Em muốn anh xử lí bọn họ như thế nào?” Triệu Hùng hỏi vợ Lý Thanh Tịnh với giọng bình tĩnh.

Lý Thanh Tịnh thở dài nói: “Cảnh cáo một chút là được. Loại người này không đáng để chúng ta bận tâm. Nhưng ít nhất, cũng phải để cho họ biết cái giá của việc ăn nói linh tinh!”

“Đợi anh, để anh đuổi mấy con ruồi nhặng này đi.” Triệu Hùng nói xong liền đứng dậy, đi đến chỗ mấy người đang nói chuyện.

Những người này hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, vẫn còn khua môi múa mép, nói chuyện ầm ĩ, bàn tán chuyện nhà họ Lý.

Triệu Hùng đặt tay lên vai người đang nói chuyện, nói: “Hey! Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, có thật như lời các người nói không?”

“Chưa chắc! Nghe nói, Lý Thanh Tịnh sau khi biết thân phận của Triệu Hùng, liền sử dùng nhiều thủ đoạn để lấy lòng Triệu Hùng. Nếu không, công tử họ Triệu sớm đã không cần cô ta nữa rồi.” Người đó chỉ nghĩ Triệu Hùng như một người qua đường lắm chuyện, khua môi múa mép kể lể.

“Bốp!...”

Một cái tát của Triệu Hùng, làm cho mặt của người đang nói đó lật sang một bên, đánh cho hắn ta ngã từ trên ghế xuống đất.

“Mẹ nó! Mày dám đánh tao?”

Người bị đánh đứng dậy lao về phía Triệu Hùng.

Nghe thấy một tiếng “huỵch!”, một cước của Triệu Hùng đã đã cho đối phương bay xa.

Mấy người trong đám người đó đã nhìn rõ người đến là Triệu Hùng.

Một người run rẩy nuốt nước bọt, đầu lưỡi run run nói: “Hội… hội trưởng Hùng!”

Những người khác cũng nhanh chóng hô theo: “Hội trưởng Hùng!”

Triệu Hùng là nhân vật có tiếng ở Hải Phòng, không chỉ còn trẻ tuổi đã làm hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng, tương truyền võ nghệ của anh còn sâu không thể lường.

Vừa rồi đá người đó ra xa chỉ bằng một cú đá thì có thể thấy là không hề đơn giản.

Triệu Hùng lạnh lùng nhìn mặt mấy người đó, cười lạnh nói: “Tốt lắm! buôn chuyện của người khác sau lưng, còn nói rất vui vẻ nhỉ!”

“Mày lại đây!” Triệu Hùng vẫy tay ra hiệu với người bị anh đá.

Lúc Triệu Hùng tung cú đá không hề dùng sức. Nếu không, với một cước của anh, đối phương làm sao còn sống nổi.

Người bị đá đó đứng dậy, sau khi bò dậy, khập khiễng đi đến chỗ Triệu Hùng.

“Hội trưởng Hùng!” Người đàn ông xin lỗi: “Anh ở trên cao đừng tính toán với dân thường bọn em, đừng chấp bọn em.”

“Tôi đương nhiên không muốn chấp các người, nhưng những lời các người vừa nói, có phải tiếng người không?” Triệu Hùng tức giận nói.

Cả đám đàn ông cảm thấy xấu hổ!

Triệu Hùng là hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng, là người nổi tiếng, có ảnh hưởng. Nghe nói đến Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo cũng đều đi theo Triệu Hùng làm việc. Hắn ta nào dám đắc tội Triệu Hùng.

“Hội trưởng Hùng, đều tại chúng tôi lắm mồm. Anh yên tâm, sau này chúng tôi không bao giờ nói linh tinh sau lưng người khác nữa!

Triệu Hùng thấy thái độ tạ lỗi của đối phương cũng được, gật đầu nói: “Tôi cũng không muốn làm khó các người, nhưng những lời vừa rồi làm tổn thương vợ của tôi. Đi xin lỗi cô ấy, chỉ cần cô ấy tha thứ cho các người, tôi sẽ không làm gì các người hết? Nếu vợ tôi nói không, hậu quả các các người biết rồi đấy?”

“Vâng vâng vâng! Chúng tôi đi ngay đây.” Đám người sợ hãi.

Người đàn ông ra hiệu mắt với đồng bọn, mấy người bọn họ xếp thành hàng trước mặt Lý Thanh Tịnh.

“Tổng giám đốc Lý, tôi xin lỗi!” người bị ăn một cú đá của Trần Hùng, đứng trước mặt Lý Thanh Tịnh nói.

Lý Thanh Tịnh tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, thấy đám người này chỉ là không giữ được mồm miệng, uống một tí rượu vào là nói nhăng cuội, còn không biết mình họ gì nữa rồi.

Nhưng thái độ tạ lỗi cũng tạm chấp nhận được.

Lý Thanh Tịnh cũng không tính toán với họ nữa, nhẹ nhàng nói: “Sau này ăn nói chú ý vào, không phải ai cũng giống chúng tôi dễ nói chuyện vậy đâu.”

Người đàn ông nghĩ trong lòng: “Tôi bị ăn một phát tát, lại còn bị đạp một cái, như thế mà các người còn nói là dễ nói chuyện? vậy trên thế giới này, chẳng có ai là dễ nói chuyện hết.”

Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra.

Người đàn ông vâng vâng dạ dạ nói: “Vâng, vâng! Sau này, chúng tôi nhất định sẽ chú ý.”

“Các người đi đi!” Lý Thanh Tịnh nói.

Mấy người đàn ông lần lượt nói “Cảm ơn!”, Sau đó vội vã đi về phía cửa của quán ăn.

Lúc bọn họ định đi ra khỏi cửa, liền nghe thấy Triệu Hùng quát: “Đứng lại!”

Vài người hốt hoảng, hay là Triệu Hùng vẫn không muốn tha cho bọn họ.

Dừng chân, mấy người quay đầu nhìn, tiến về phía Triệu Hùng đang mặt lạnh hỏi: “Hội trưởng Hùng, còn chuyện gì nữa sao?”

Triệu Hùng nói: “Thanh toán tiền ăn của các người đi.”

“Oh oh oh! Tôi đi thanh toán ngay đây.”

Một người đàn ông vội vàng bước đến quầy thu ngân, quyét mã QR thanh toán xong, bước đến bên cạnh Triệu Hùng, cung kính nói: “Hội trưởng Hùng, đã thanh toán xong rồi.”

“Đi đi!” Triệu Hùng lườm họ nói.

Trong ánh mắt đầy hàm ý cảnh cáo.

Mấy người họ sợ mất hồn mất vía, vội vàng đẩy cửa bỏ chạy ra khỏi quán ăn.

Triệu Hùng quay lại bên cạnh Lý Thanh Tịnh, ngồi xuống đối diện cô.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Nhanh ăn cơm đi! Nếu còn không ăn thì thức ăn nguội mất.”

Việc này nhân viên ở quán ăn đã báo lại cho ông chủ.

Ông chủ đi tới trước mặt Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, nhiệt tình chào hỏi: “Thanh Tịnh, Hội trưởng Hùng, hóa ra là hai cháu sao?”

Trước khi kết hôn Lý Thanh Tịnh thường xuyên đến quán này ăn cơm, cho nên nhận ra ông chủ.

“Ông chủ Phác, lâu lắm rồi không đến quán nhà chú, thèm ăn mỳ lạnh nhà chú rồi.”

“Cứ ăn tự nhiên, không thiếu! Đúng rồi, bữa cơm này, nhất định phải để chú mời. Để người khác biết hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng đến cái quán bé này của chú, vậy quán này của chú nhất định sẽ được thơm lây.”

“Làm gì mà đến nỗi đấy, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà. Hơn nữa, chúng cháu đến tiêu tiền mà, làm sao để chú mời được ạ.” Lý Thanh Tịnh uyển chuyển từ chối.

“Chỉ là một bữa cơm thôi mà, coi như nể mặt chú đi! Nói như thế nào, chúng ta cũng coi như là hàng xóm cũ.” Ông chủ Phác nói.

“Cảm ơn chú Phác!” Lý Thanh Tinh gật đầu đồng ý.

Ông chủ Phác vui mừng, lại bê lên thêm cho Trần Hùng và Lý Thanh Tịnh hai món ăn mới.

Ăn cơm xong, Trần Hùng và Lý Thanh Tịnh rời đi. Nhân viên cửa hàng mới phát hiện, ba triệu rưỡi được đặt dưới đĩa.

“Ông chủ, là khách bàn vừa rồi để lại.” nhân viên nói với ông chủ Phác.

Ông chủ cầm lấy tiền, giở khóc giở cười, xúc động nói: “khó trách người ta lại có thể phát triển như vậy!”

Buổi tối, Lý Thanh Tịnh nằm trên giường, trong đầu ngập tràn ký ức ngày xưa.

Nhưng sớm đã vật còn nhưng người đâu thấy. Ngoại trừ căn nhà vẫn còn đây, mọi thứ trong gia đình này đều đã thay đổi.

Trần Hùng giơ tay ôm Lý Thanh Tịnh, nói nhỏ bên tai cô: “Thanh Tịnh, chúng ta có thể…?”

Vẫn chưa nói xong, liền bị Lý Thanh Thanh ngắt lời. Lạnh lùng từ chối nói: “Không thể!”

“Nhưng anh muốn!”

“Em không muốn!”

“Chắc em sẽ không lạnh nhạt như vậy chứ! Còn nhớ lúc chúng ta vừa làm lành, em rất thích cảm giác ở bên anh mà.”

Lý Thanh Tịnh quay người lại, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, thở gấp đánh vào mặt Triệu Hùng, khẽ nói: “Anh không thể an phận một chút sao?”

Vừa nói xong liền bị Triệu Hùng hôn.

Lý Thanh Tịnh nói mơ hồ: “Đồ xấu xa!”