Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1607




Triệu Hùng hỏi người bố Triệu Khải Thời: “Đúng rồi, sau khi lấy máy nghe trộm cất trong cơ thể ra cơ thể bố không có ảnh hưởng gì chứ?”

“Không có!” Triệu Khải Thời lắc lắc đầu.

Triệu Hùng nói: “Còn có một việc, con muốn nói với bố một chút.”

“Chuyện gì?”

“Là về bảo vật của nhà họ Triệu. Lần trước sau khi khai quật những bảo vật từ lăng mộ của nhà họ Lý, con vì đối phó nhà họ Lưu ở Nha Trang mà bán đi một số. Con nên làm gì với những bảo vật còn lại?”

Triệu Khải Thời suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ chú ba của con là chủ nhân của nhà họ Triệu, Triệu Hằng là người thừa kế đời kế tiếp. Chuyện này chính bố cũng không làm chủ được. Để bố kêu người gọi bọn họ vào rồi cùng nhau thảo luận!”

“Cũng được!” Triệu Hùng gật gật đầu.

Triệu Khải Thời ấn chuông ở trên bàn, quản gia đi đến gõ cửa.

Triệu Khải Thời phân phó quản gia: “Quản gia, đi gọi cậu Ba, cậu Tư, cậu Năm vào đây, nói tôi có chuyện tìm họ. Đúng rồi, kêu thằng Hằng đi vào cùng luôn đi.”

“Vâng, thưa ông chủ!” Quản gia gật đầu đáp.

Một lát sau, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí từng người một bước vào phòng.

“Anh cả! Anh tìm bọn em à?” Triệu Khải Nghĩa hỏi.

Triệu Khải Thời gật gật đầu, chỉ vài chỗ ngồi bên cạnh rồi nói: “Ngồi đi, chờ Hằng nó đến nữa, anh tìm các em có chuyện.”

Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ cùng với Triệu Khải Trí từng người ngồi xuống chỗ gần Triệu Khải Thời.

Đợi hai ba phút sau, Triệu Hằng cũng gõ cửa đi đến.

Thấy Triệu Hùng đi đến, Triệu Hằng gật gật đầu với Triệu Hùng. Ánh mắt cậu ta dừng trên người Triệu Khải Thời và hỏi: “Bác cả, bác tìm con?”

“Ngồi đi!” Triệu Khải Thời gật gật đầu.

Ánh mắt Triệu Khải Thời nhìn qua từng người, sau đó mới nói: “Tôi kêu mọi người đến là muốn thương lượng một chút, bảo vật của nhà họ Triệu chúng ta nên xử lý thế nào? Khoảng thời gian trước tôi để Hùng lấy bảo vật của nhà họ Triệu ra. Vì để nó đối phó nhà họ Lưu ở Nha Trang, xử lý một phần vàng bạc châu báu và đồ cổ. Phần còn lại tính sao bây giờ? Tôi cảm thấy vẫn nên để mọi người cùng nhau thương lượng cho tốt. Bây giờ nhà họ Triệu chúng ta đã loại bỏ được những kẻ phản bội, còn là lại những người anh em thân thiết như anh em ruột thịt. Mọi người cùng nhau phát biểu ý kiến của mình đi!”

“Em ba, bắt đầu từ em đi!” Ánh mắt Triệu Khải Thời dừng trên người Triệu Khải Nghĩa.

Triệu Khải Nghĩa nói: “Lần này may mắn có thằng Hùng nên mới cứu được gia tộc nhà họ Triệu. Chúng ta đều biết nhà họ Lưu ở Nha Trang chính là Tây Giao. Một ngày Tây Giao còn chưa diệt, sẽ tạo thành tai họa ngầm đối với gia tộc Triệu thị chúng ta thậm chí là ngũ đại thế gia. Đừng nói là Hùng đã sử dụng một phần bảo vật của nhà họ Triệu, cho dù dùng hết bảo vật Triệu Khải Nghĩa em cũng không có ý kiến.”

“Anh ba nói đúng!” Triệu Khải Lễ tiếp lời: “Tuy rằng Hùng đã tự nguyện bỏ người thừa kế nhà họ Triệu, nhưng thằng bé vẫn luôn là một thành viên trong nhà họ Triệu chúng ta. Nếu không phải có Hùng tu sửa Ngũ Tộc Thôn của chúng ta, bố trí cho chúng ta an tâm ở đây. Rồi thành lập thế lực của chính mình đối kháng với những xưởng cẩu đó. Chỉ sợ thế giới rộng lớn, không còn nơi chứa người họ Triệu chúng ta. Vì vậy, em ủng hộ quan điểm của anh ba, rằng bảo vật do nhà họ Triệu truyền lại thì phải tận dụng hết.”

Triệu Khải Trí gật đầu nói: “Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Bàn Thiệu Môn, không có cái nào dễ đối phó. Tuy rằng bọn họ đã thay hình đổi dạng, nhưng chúng ta đã xử lý chúng hàng trăm năm nay, mục đích của nhà máy cẩu là diệt trừ chúng ta, đoạt lấy bảo vật chúng ta cùng với bảo vật của Thẩm Công. Em cho rằng một phần của gia tộc sẽ được để lại tiếp tục truyền thừa đi xuống. Còn những cái khác sẽ để lại cho Hùng là quỹ dự trữ tài chính để tiếp tục duy trì thằng bé. Thật ra, chỉ có nhà họ Triệu chúng ta ủng hộ  Hùng thồi thì hẳn là chưa đủ, nếu có thể vận động thêm mấy nhà khác, cùng nhau hỗ trợ Tiểu Hùng, thì chúng ta nhất định có cơ hội chiến thắng.”

Triệu Khải Trí không hổ là “người nhiều mưu trí” của nhà họ Triều, ông ấy đã phân tích mọi chuyện rất rõ ràng.

Sau khi Triệu Hằng nghe xong, cậu ta nói: “Tuy rằng phần lớn tài sản của tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu chúng ta phần lớn đã bị Tây Giao cướp đi. Nhưng vẫn có một số xí nghiệp có khả năng kiếm tiền. Ba con cùng nhóm bác đã cho những gợi ý rất tốt, con cũng đồng ý với quan điểm của họ.”

Triệu Khải Thời cười khúc khích nói: “Một khi đã như vậy, Hùng à, con có thể để lại một phần tư bảo vật cho nhà họ Triệu. Chọn ngày để chú ba, chú tư, chú năm của con đi chọn lựa, tiếp tục làm bảo vật truyền thừa đi xuống của nhà họ Triệu. Những bảo vật khác, con có thể tự mình xử lý, coi như nhà họ Triệu hỗ trợ cho con.”

Đừng nhìn Triệu Hùng có khối tài sản cả trăm nghìn tỷ như vậy thì tiền bác không là vấn đề gì, để đối phó với nhà họ Lưu ở Nha Trang, anh vẫn cần tiền rất gấp.

Có số tiền này rồi, có thể giải quyết được đôi mày đang cau lại của Triệu Hùng.

Triệu Hùng đứng lên, cúi đầu đối với Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí, rồi nói: “Cảm ơn bố và các chú đã ủng hộ con!”

Triệu Khải Nghĩa cười nói: “Hùng à, hẳn là chúng ta phải cảm ơn con mới đúng. Bây giờ con chính là tâm phúc của nhà họ Triệu chúng ta, hãy buông tay mà làm đi! Cho dù là táng gia bại sản, nhà họ Triệu này cũng sẽ ủng hộ con.”

Nghe xong câu hứa hẹn này của Triệu Khải Nghĩa, trong lòng Triệu Hùng cực kỳ cảm động. Anh cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá!

Sau cuộc họp gia đình ngắn ngủi, đầu tiên Triệu Hùng đi đến nơi ở của em gái Triệu Hiền.

Bước vào phòng đã nghe thấy tiếng khóc của Triệu Niệm.

Triệu Niệm còn đang tức giận, hức hức nức nở.

Triệu Hiền thấy Triệu Hùng tới, chọc ghẹo Triệu Niệm trong lòng ngực: “Niệm à, anh Hùng đến rồi kìa!”

Triệu Niệm nước mắt lưng tròng nhìn qua Triệu Hùng.

Triệu Hùng biết em gái Triệu Niệm ấm ức, anh tiếp nhận người em gái này, đương nhiên sẽ không vì Lưu Văn Nhân mà ảnh hưởng đến tình cảm anh em giữa anh cùng Triệu Niệm. Nếu thật sự để anh điều tra ra cái chết của mẹ là việc làm của Lưu Văn Nhân. Đến lúc đó Triệu Niệm đối xử với anh như thế nào thì Triệu Hùng anh cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận.

Triệu Niệm còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ cỡ Dao Châu mà thôi.

Thế giới của người lớn đầy rẫy những mưu mô, nhưng trái tim của trẻ con là trong sáng, con bé không hiểu gì cả.

Triệu Hùng cố ý trêu ghẹo Triệu Niệm: “Niệm à, ai ức hiếp em? Sao mà khóc nhè thế hả?”

Triệu Niệm vừa lau nước mắt, vừa đau lòng nói: “Anh Hùng ơi! Bố mắng em.”

Triệu Niệm rời khỏi cái ôm của Triệu Hiền, nhào vào lòng ngực của Triệu Hùng.

Triệu Hùng ôm Triệu Niệm, an ủi con bé: “Tâm trạng của bố không tốt nên bố mới mắng em. Chờ tâm trạng của bố tốt rồi, bố vẫn sẽ thương bé Niệm nhà chúng ta nhất mà.”

“Thật vậy không ạ?” Hai mắt Triệu Niệm đẫm lệ nhìn chằm chằm Triệu Hùng và hỏi: “Anh ơi! Vậy tại sao tâm trạng của bố lại không tốt?”

“Bởi vì...”

Trong lúc nhất thời không nói được gì, anh không thể đem chuyện Lưu Văn Nhân nói ra được. Suy nghĩ một lát rồi nói: “Bởi vì mỗi người đều có lúc vui vẻ và không vui vẻ mà! Em chỉ cần ngoan ngoãn, nỗ lực học tập, nghe lời của bố. Thì tâm trạng của bố sẽ vui vẻ.”

“Dạ! Nhất định em sẽ nghe lời.” Triệu Niệm ngoan ngoãn gật đầu.

Triệu Niệm rúc vào lồ ng ngực Triệu Hùng, cuối cùng nhỏ giọng nói thầm một câu: “Anh ơi! Thật ra tâm trạng của em cũng không tốt.”

“Tại sao?” Triệu Hùng và Triệu Hiền liếc mắt nhìn nhau.

Triệu Niệm nói: “Bởi vì, em nhớ mẹ!”