Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1603




Sau giờ Ngọ, một chiếc xe Mercedes-Benz G-Class màu đen, từ tỉnh Thanh Hóa chạy về hướng Hải Phòng. Chiếc xe này chính là chỗ ngồi yêu thích của Triệu Hùng.

Nông Tuyền có vẻ phá lệ vui vẻ, sau khi gọi điện thoại cho Tiêu Yến, sau đó liệt kê một cái đơn trên giấy.

Sau khi Kim Trung nhìn qua, lắc đầu cười khổ.

Hai chiếc xe sang trọng giá mười tỷ, một đôi đồng hồ nổi tiếng hiệu Patek Philippe, càng lạ lùng hơn là, còn muốn một chiếc phi cơ trực thăng nhỏ.

Kim Trung nói đùa với Nông Tuyền: “Anh cũng không có giấy phép bay, muốn phi cơ làm cái gì?”

Nông Tuyền nói: “Vợ tương lai của tôi chuẩn bị đi thi giấy phép bay.”

Khiến cho Kim Trung không lời nào chống đỡ nổi!

Kim Trung âm thầm từ trách chính mình, ai bảo bản thân ăn nói lung tung làm cho Nông Tuyền tùy tiện nhắc tới điều kiện. Giờ thì hay rồi, không tính lễ vật, đều phải chi ra giá tiền lên đến hàng ngàn hàng vạn.

Nông Tuyền hỏi Triệu Hùng đang lái xe: “Cậu chủ, những đồ vật mà tôi muốn có phải là có chút nhiều rồi không?”

Triệu Hùng cười, nói: “Những thứ mà anh muốn này là những thứ mà người bình thường cả đời tha thiết ước mưo cũng chẳng cách nào có được. Có điều, nhưng thứ đồ này đối với Kim Trung mà nói không tính là gì cả.”

“Vậy thì tốt rồi!” Nông Tuyền bây giờ mới yên tâm trở lại.

Triệu Hùng hỏi Nông Tuyền: “Nông Tuyền, Tiêu Yến thật sự muốn thi giấy phép bay sao?”

Nông Tuyền gãi gãi đầu, giọng điệu ngây thơ nói: “Cô ấy nói như vậy ở trong điện thoại!”

Triệu Hùng “Ồ!” lên một tiếng, cũng không nói gì nữa. Chỉ là trong lòng cảm thấy lạ, Tiêu Yến là một cô gái, đang yên đang lành đi thi giấy phép bay làm gì?

Thười đại ngày nay, một người lấy được giấy phép bay cũng không phải chuyện gì mới mẻ cả.

Một số người có tiền, còn có một số ngôi sao lớn đang nổi tiếng đều đã từng lấy được giấy phép bay, sở hữu cho mình máy bay tư nhân.

Có điều, cái này cũng chỉ giới hạn trong những nhà giàu chân chính. Còn những người có tiền thông thường, hầu như là đều chơi xe sang đã là khủng rồi.

Sau khi quay trở lại Hải Phòng, Triệu Hùng trước hết là đi tìm sư muội Vân Dao của Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn nói trong điện thoại rằng anh ta đang ở trong nhà của Vân Dao.

Nhìn thấy Triệu Hùng và Nông Tuyền đến, Trần Văn Sơn chào hỏi nói: “Các anh vừa trở về à?”

Triệu Hùng gật gật đầu, nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn! Nếu như Lục Tiểu Xuyên vẫn còn sống, hãy để Vân Dao đến ở Ngũ Tộc thôn đi! Vừa hay, Ngũ Tộc thôn đang kiến thiết trường học, có thể để bé Hối là nhóm học sinh đầu tiên cùng Tiểu Hân tự mình đến trường.”

Trần Văn Sơn tự nhiên hiểu được ý đồ của Triệu Hùng.

Nếu như còn để Vân Dao ở tại chố này, với tính cách âm hiểm của Lục Tiểu Xuyên, sớm muộn cũng sẽ tìm đến tận cửa.

Trần Văn Sơn có thể thản nhiên không sợ, nhưng Vân Dao căn bản không phải là đối thủ của Lục Tiểu Xuyên.

Khi Lục Tiểu Xuyên sắp chết ngay trước mắt, đến cả con ruột đều có thể giết, còn có gì mà không thể làm ra được?

Trần Văn Sơn nhìn Vân Dao hỏi: “Vân Dao, chuyện của Lục Tiểu Xuyên là do anh sơ suất rồi. Cậu chủ nói đúng đấy, nếu như anh ta còn sống, sớm muộn cũng sẽ tìm đến gây phiền phức. Ngũ Tộc thôn rất an toàn, ở đó lại có rất nhiều cao thủ. Về phương diện an toàn tuyệt đối không có vấn đề gì, vì bé Hối, anh cho rằng nên nghe theo ý kiến của cậu chủ.”

Anh ta cố ý nhắc đến “Công Tôn Hối”.

Con cái chính là mạng sống của Vân Dao!

Vân Dao không muốn con cái lần nữa phải gặp nguy hiểm, phải chịu liên lụy, gật gật đầu nói: “Được thôi! Đợi các anh sắp xếp xong em liền chuyển vào đó.”

Triệu Hùng còn tưởng rằng cần phải tốn miệng lưỡi một trận, thấy Vân Dao đồng ý thì vui vẻ nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, việc này không nên chậm trễ. Ngay bây giờ anh liền đưa Vân Dao cùng đi đi! Có thể liên hệ với Ngô Tranh một chút để giúp các anh sắp xếp.”

Trần Văn Sơn gật gật đầu, nói: “Cậu chủ, anh vừa trở lại vẫn là không cần lo lắng chuyện của chúng tôi. Chút chuyện nhỏ thế này, tôi có thể giải quyết được.”

“Được! Vừa đúng lúc Thanh Tịnh tìm tôi, vậy tôi về trước nhé!” Triệu Hùng nói.

Sau khi rời khỏi nơi ở của “Vân Dao”, Triệu Hùng lái xe chở Nông Tuyền trở về khu biệt thự “Ngã Nguyệt Đàm”.

Sau khi về đến nhà, Triệu Hùng vừa bước vào cửa, nhìn thấy vợ mình Lý Thanh Tịnh đang ngồi trên ghế salon ăn hoa quả.

Anh đi đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh, hỏi: “Thanh Tịnh, em gọi anh trở về gấp như vậy làm gì?”

“Ông Thiên Trung gọi điện tới nói rằng cái người Giản Văn Hùng lần trước thu mua vàng bạc tài bảo của anh lại đến rồi. Thầy ấy muốn gặp anh!”

“Thầy Văn Hùng lại đến rồi à?”

Triệu Hùng nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy bồn chồn.

Có thể nói rằng “Giản Văn Hùng” này là người thâm tàng bất lộ.

Sau khi kho báu của nhà họ Triệu bị đào lên, hơn một nửa đã bán cho Giản Văn Hùng này. Đồng thời, Giản Văn Hùng còn nói với Triệu Hùng có bao nhiêu mua bấy nhiêu!

Người có thể có loại thực lực về tiền mặt như này, trong nước căn bản tìm không ra được mấy người.

Triệu Hùng hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thầy Văn Hùng lần này tới làm gì?”

“Không biết!” Lý Thanh Tịnh lắc lắc đầu.

Lý Tình Tình quan tâm nhất thật ra là chuyện về kiếp nạn năm năm sau của chính mình.

“Giản Văn Hùng” này vậy mà lại là một cao thủ nghiên cứu kinh dịch.

Trước đây, thầy ấy và Triệu Hùng lần đầu tiên gặp mặt đã giúp Triệu Hùng dự đoán số mệnh, mơ hồ nhắc tới chuyện về kiếp nạn của Lý Thanh Tịnh. Cho nên trong lòng của Lý Thanh Tịnh vẫn rất bội phục lão già này.

Lý Thanh Tịnh đã lén lút gặp mặt với “Giản Văn Hùng” này. Giản Văn Hùng nói cho cô ấy có thể thông qua “cải mệnh” mới có thể hóa giải kiếp nạn này.

Nhưng nếu như “cải mệnh”, cần phải tìm đến “thầy cải mệnh”, đồng thời còn phải trả một cái giá tương đối mới có thể hóa giải.

Lý Thanh Tịnh không biết đi nơi nào để tìm được “thầy cải mệnh”, càng không biết “giá tiền” là gì. Cho nên trong khoảng thời gian này tâm trạng của cô vẫn luôn rất trầm trọng.

Chuyện này, ngay cả Hoa Di cũng không biết.

Có một khoảng thời gian, Hoa Di không hiểu Lý Thanh Tịnh tại sao lại trở nên như vậy. Nếu cứ tiếp tục như này, sẽ nhanh chóng mắc phải bệnh trầm cảm trước khi sinh.

Hoa Di chính là không hiểu rõ, điều kiện gia đình Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ưu việt, hôn nhân hạnh phúc! Lại vừa mang thai một cặp song sinh, Lý Thanh Tịnh vì sao lại luôn trầm cảm như vậy.

Ngoại trừ bà cụ Đào ra, Lý Thanh Tịnh trước giờ chưa từng nói với bất kì người nào khác chuyện về kiếp nạn năm năm sau của cô.

Lần này, Giản Văn Hùng lại đến Hải Phòng. Cho nên, Lý Thanh Tịnh dự định lại âm thầm hẹn Giản Văn Hùng ra ngoài hỏi thầy ấy một chút.

Triệu Hùng “Ồ!” lên một tiếng, nói với Lý Thanh Tịnh vợ mình: “Vậy bây giờ anh liền đi đến chỗ lão Trần để gặp thầy Văn Hùng.”

“Không vội! Thầy Văn Hùng có thể buổi tối mới có thời gian, anh phong trần bụi đường, trên người có sát khí sẽ xung với đứa nhỏ trong bụng em, anh lên lầu tắm trước đi!”

Lần này, Triệu Hùng đích thân ra tay, chắc chắn là có người đã chết trong tay anh, trong đó bao gồm cả sát thủ Bạch của “Hắc Bạch nhị sát”.

Anh cởi áo khoác ngoài trên người ra, kêu bảo mẫu Chu Dĩnh tới nói: “Chu Dĩnh, cầm áo của tôi đi giặt một chút.”

Chu Dĩnh đáp một tiếng, vội vàng đi tới.

Ngay lúc Triệu Hùng muốn lên lầu liền nghe thấy tiếng Lý Thanh Tịnh đột nhiên gọi một câu.

“Triệu Hùng, anh qua đây cho em!” Lý Thanh Tịnh đã quen làm chủ, ngữ khí như ra lệnh.

Triệu Hùng bị dọa cho một trận, dù đã đi xa nhưng vẫn cảm nhận được bộ dạng rất tức giận của Lý Thanh Tịnh.

Anh quay người trở lại bên cạnh Lý Thanh Tịnh, không hiểu hỏi: “Thanh Tịnh, sao thế?”

Lý Thanh Tịnh lấy ra từ túi áo Triệu Hùng một bức ảnh cô gái xinh đẹp, hỏi Triệu Hùng: “Người con gái này là ai? Ảnh của cô ta tại sao lại ở trên người anh?”