Dưới đèn đường, ánh đèn khiến cái bóng của Triệu Hùng kéo dài ra.
Anh chậm rãi đi về hướng Trần Văn Sơn.
“Văn Sơn, Lục Tiểu Xuyên đâu?” Triệu Hùng đi đến bên Trần Văn Sơn hỏi.
Theo như Triệu Hùng thấy, với lực chân của Trần Văn Sơn hẳn là sớm đã đuổi theo được Lục Tiểu Xuyên rồi.
Mặc kệ Lục Tiểu Xuyên sống hay là chết, nói chung là sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
“Anh ta nhảy xuống sông rồi!” Trần Văn Sơn nói.
“Nhảy xuống sông?”
Triệu Hùng đi tới bên cầu, nhìn xuống phía dưới một chút, chỉ thấy sóng lớn cuồn cuộn dưới sông, không ngừng cuộn xuống phía dưới, rất có thể là sẽ chảy vào biển mà không trở lại.
Dòng sông này tên gọi là “Hạt Hà!”, chảy qua nhiều khu vực, cuối cùng nhập vào với “Tùng Giang”, nhập vào “Đông Nga Quốc”, cuối cùng là chảy ra Thái Bình Dương.
Tuy là Lục Tiểu Xuyên thân mang trọng thương, nhưng anh ta là cao thủ tên đứng thứ mười hai trong “Thiên bảng”, nội lực thâm hậu. Cứ xem như là nhảy vào giữa sông, hi vọng sống vẫn rất lớn.
Trần Văn Sơn giọng căm hận nói: “Đáng tiếc! Lại để hắn chạy thoát rồi.”
Triệu Hùng có thể hiểu được tâm tình của Trần Văn Sơn, vỗ vỗ vai anh ta, khuyên nhủ: “Có thể là mạng anh ta vẫn chưa tận! Bác sĩ Hoa đã nói, trái tim của anh ta rất có thể sinh trưởng ở bên phải, một lần giết không chết anh ta, tôi không tin lần thứ hai giết không chết anh ta. Lục Tiểu Xuyên anh ta cứ coi như là có lợi hại hơn nữa cũng không thể là con rắn chín đầu, cần từng chút từng chút một chặt từng cái đầu xuống. Yên tâm đi! Lục Tiểu Xuyên anh ta nhất định phải chết. Cứ để anh ta sống thêm một lúc nữa vậy.”
Trần Văn Sơn tự trách nói: “Đều trách tôi quá khinh thường anh ta!”
Triệu Hùng cười cười, nói: “Người không phải là thánh hiền, không có lỗi lầm gì!” Nói rồi, móc thuốc từ trong túi ra, đưa cho Trần Văn Sơn một điếu.
Sau khi hai người tự châm lửa vào thuốc liền đứng nói chuyện trên cầu.
“Cậu chủ, cậu giết tên lão Bạch kia chưa?” Trần Văn Sơn hỏi.
“Vẫn chưa!” Triệu Hùng lắc lắc đầu.
Trần Văn Sơn biểu tình kinh ngạc, nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Cậu giết tên lão Bạch kia rồi, tại sao vẫn chưa giết tên lão Hắc này?”
“Anh ta lấy một bí mật ra để trao đổi với tôi, tôi đã đồng ý với anh ta rồi.”
“Bí mật gì thế?” Trần Văn Sơn gặng hỏi.
Ánh mắt Triệu Hùng lộ ra sát khí, lạnh như băng nói: “Là bí mật liên quan tới cái chết của mẹ tôi, anh ta nói rằng chuyện này có liên quan đến Lưu Văn Nhân, nhưng không có chứng cứ xác thực. Tôi nhất định sẽ điều tra ra manh mối chuyện này.”
Trần Văn Sơn “ồ!” lên một tiếng, nói: “Có lẽ, đây chính là sự khác biệt giữa kẻ xấu và người tốt! Nếu như chúng ta rơi vào trong tay bọn họ, bọn họ sẽ không nhân từ như vậy đâu.”
Triệu Hùng tự tin cười cười, nói: “Nếu tôi đã dám thả anh ta, chính là có tự tin sẽ không rơi vào tay anh ta.”
Trần Văn Sơn và Triệu Hùng liếc nhìn nhau một cái, hai người đồng thời cười haha.
Sau khi Khổng lão gia từ “Thiên bảng” đệ nhất tấn thăng lên “Thần bảng”, Triệu Hùng đã là đệ nhất cao thủ. Không tính phía trên, hạng ba Thiên bảng “phong bất ngữ” đều có thể vững vàng dành lấy thắng lợi. Một tên lão Hắc tuyên bố muốn tìm anh báo thù, Triệu Hùng sao có thể để mắt tới anh ta.
Huống chi dù là cặp sát thủ Hắc Bạch liên thủ cũng không phải là đối thủ của Triệu Hùng, một tên Sát thủ Hắc làm sao có thể làm vậy.
Triệu Hùng thấy Sát thủ Hắc tuyên bố muốn tìm anh báo thù chỉ là cho bản thân một cái cớ để chạy trốn mà thôi.
Lần này Triệu Hùng với Tây Giao giao thủ, cũng không hao tổn huynh đệ, chỉ có “Phong Vân đường” nhà họ Mã là tổn thương nghiêm trọng.
Tây Giao hao tổn tên cao thủ “Thiên bảng” “Sát thủ Bạch”, lại liên tiếp hao tổn nhiều cao thủ “Địa bảng”. Có thể nói. Lần đầu tiên xung đột không chính thức, dựa vào ưu thế Triệu Hùng yếu đuối mà thắng được. Chỉ tiếc là, để cho Lục Tiểu Xuyên trốn thoát được. Bằng không, nếu như có thể giết chết được Lục Tiểu Xuyên, có thể nói đối với Tây Giao là một thắng lợi có tính lật đổ.
Một chiếc SUV từ xa lái tới gần.
Ở con đường ngoại ô nhỏ rất ít dấu vết con người này, ánh đèn có vẻ đặc biệt chói mắt.
Triệu Hùng cùng với Trần Văn Sơn đồng thời nhìn về hướng chiếc xe đi tới.
Chiếc xe dừng lại trước mặt hai người.
Nông Tuyền nhảy từ trên xe xuống trước, sải bước đi về phía Triệu Hùng và Trần Văn Sơn.
“Cậu chủ, tên Lục Tiểu Xuyên kia đâu?”
“Anh ta nhảy sông trốn thoát rồi!”
“Nhảy sông?”
Nông Tuyền nhìn về phía nước dưới cầu một cái, mặc dù đang là thời tiết tháng năm, cũng cảm thấy thân thể có một luồng khí lạnh.
“Mẹ nó! Tên nhãi này thật gian xảo. Như thế này mà anh ta cũng có thể chạy thoát?” Nông Tuyền la mắng nói.
Trần Văn Sơn cười khổ một cái, nói: “Nếu như Lục Tiểu Xuyên không gian trá thì không phải là anh ta rồi. Đây mới thực sự là Lục Tiểu Xuyên.”
Triệu Hùng đem mẩu thuốc lá còn dư lại vứt xuống đất, đạp chân một cái, nói: “Đi thôi! Trung vẫn đang đợi chúng ta đấy. Nông Tuyền, các anh em đều về hết cả rồi chứ?”
“Đều về hết rồi! Chỉ có tôi và Đường Thất hai người qua đây đón các anh thôi.”
Triệu Hùng “hừ!” một tiếng, nói: “Lên xe thôi!”
Sau khi lên xe, Đường Thất lái xe chở Triệu Hùng, Trần Văn Sơn và Nông Tuyền trở về “Khách sạn Kim Nguyên” của Kim Trung.
Biết được Triệu Hùng lần này tiêu diệt toàn bộ thế lực nhà họ Lưu ở Nha Trang, Kim Trung vỗ tay tán thưởng. Chỉ đáng tiếc là để cho tên tai họa Lục Tiểu Xuyên này trốn thoát rồi.
Trong một gian phòng hào hoa, Kim Trung mở yến tiệc tiến hành khoản đãi đoàn người Triệu Hùng.
Người trong phòng bếp đều là người của nhà, đêm khuya tăng ca, đang đợi đám người Triệu Hùng.
Sau khi Triệu Hùng biết được việc này, trong lòng vô cùng cảm động.
“Kim Trung, chén rượu này tôi kính cậu!” Triệu Hùng nâng chén nói.
Kim Trung cười cười, nói: “Thi thể của những người ở Phú Viễn Cư đó, tôi đã giúp anh giải quyết xong hết rồi. Lực lượng cảnh sát sẽ dựa theo tranh chấp võ lâm tiến hành xử lý. Tên tiểu tử nhà anh thành kính mời rượu tôi như vậy khiến tôi cảm thấy bất an. Nói đi, lại có việc gì muốn yêu cầu tôi?”
“Ha ha! Vẫn là cậu hiểu tôi.” Triệu Hùng nói: “Uống chén rượu này trước rồi nói sau!”
“Được!” Kim Trung gật gật đầu.
Chén rượu của hai người nhẹ nhàng đụng vào nhau, phát ra một tiếng “keng!” thanh thúy.
Sau khi Triệu Hùng và Kim Trung mỗi người tự uống cạn rượu trong chén, Triệu Hùng nói: “Lục Tiểu Xuyên nhảy sông, không có cách nào xác định được sống chết của anh ta. Làm phiền Kim Trung cậu...”
Lời của Triệu Hùng còn chưa nói xong đã bị Kim Trung ngắt lời.
Kim Trung nói: “Cậu để tôi canh chừng hai bên bờ ven sông ven đường, thuận tiện trục vớt thi thể của Lục Tiểu Xuyên đúng không?”
“Đúng là như vậy!”
“Yên tâm đi! Cứ giao cho tôi. Có điều, cậu cũng nói rồi đó. Tên này võ công cao cường, xác suất chưa chết là rất lớn. Có điều, tôi sẽ phái người đi canh chừng, nếu như có tin tức gì của anh ta, sẽ lập tức báo cho cậu biết đầu tiên.”
Kim Trung nói xong, gọi cận vệ Đường Thất qua, để anh ta đi làm chuyện này.
Trần Văn Sơn rất ngưỡng mộ tình bạn của Triệu Hùng và Kim Trung.
Hai người bao nhiêu năm không gặp thế nhưng tình cảm vẫn tốt đẹp như một người vậy.
Chỉ cần Triệu Hùng cần giúp đỡ, Kim Trung đều nhất định toàn lực giúp đỡ.
Đừng xem Trần Văn Sơn là thám tử tư đệ nhất cả nước.
Đám người bọn họ thật ra là bằng hữu ở khắp thiên hạ. Thế nhưng bạn bè thật tâm chỉ có mấy người, phần lớn đều là vì lợi ích mà làm bạn với nhau.
Trần Văn Sơn là do một tay cha của Triệu Hùng bồi dưỡng ra, ngoài miệng xưng hô với Triệu Hùng là “cậu chủ!”. Nhưng quan hệ của hai người từ trước đến nay chưa bao giờ phân biệt chủ tớ, hơn nữa còn là tình bạn tâm đầu ý hợp.
Nghĩ đến đây, Trần Văn Sơn cầm ly lên, nói với Triệu Hùng và Kim Trung: “Cậu chủ, tổng giám đốc Kim! Ly rượu này tôi kính hai người, cảm ơn hai người vì chuyện của tôi mà khổ cực bôn ba!”
“Ô! Văn Sơn, từ lúc nào mà anh trở nên khách khí như vậy?” Kim Trung trêu ghẹo cười nói.
Triệu Hùng giơ tay ra vỗ vỗ bả vai Trần Văn Sơn, nói: “Đều là anh em tốt, đừng nói lời cảm ơn!”