Ở nơi chôn Lục Tiểu Xuyên, có dấu vết đất đá bị đào lên.
Đám người nhà họ Lưu dùng xẻng quân binh chuyên dụng trong xe bắt đầu đào xác của Lục Tiểu Xuyên lên.
Huyệt đạo của Lục Tiểu Xuyên vừa mới mở ra. Vì bị lớp đất dày bên trên phủ lên người, cơ thể lại bị Vân Dao đâm mạnh một nhát nên nguyên khí anh ta bị tổn thương nghiêm trọng. Lục Tiểu Xuyên cũng đang dùng tay để đào đất lên.
Nghe thấy có tiếng đào đất Lục Tiểu Xuyên tưởng rằng mấy người Trần Văn Sơn quay trở lại nên vô cùng kinh hãi. Anh ta ngưng thở và lại tiếp tục giả chết.
Mãi đến khi Lục Tiểu Xuyên được đào lên, anh ta đột nhiên bật dậy khỏi hố đất, giơ tay bóp vào cổ họng người đang đào đất.
Hành động vô cùng bất ngờ của Lục Tiểu Xuyên khiến đám người nhà họ Lưu giật mình sợ hãi.
Đám người đó còn tưởng rằng Lục Tiểu Xuyên giả vờ làm xác chết. Tên cầm đầu vội vàng nói: “Giám đốc Xuyên, chúng tôi là người của nhà họ Lưu!”
Lục Tiểu Xuyên quay đầu lại nhìn, anh ta nhận ra người đang nói chuyện chính là người Trác Kỳ đã phái tới Hải Phòng để làm việc.
Anh ta buông bàn tay đang bóp cổ hai người kia ra: “Hóa ra là mấy cậu sao? Làm tốt lắm, cũng may là các cậu tới.”
“Giám đốc Xuyên? Anh vẫn chưa chết sao?” Tên đàn em vui mừng nói.
“Nói thừa! Nếu tôi chết rồi thì còn có thể đứng đây nói chuyện được với mấy cậu không? Nhưng hiện giờ tôi đang bị thương nặng, mau đưa tôi về Hải Phòng. Nếu không đám người của Triêu Hùng và Trần Văn Sơn sẽ đuổi tới nơi, đến lúc đó chúng ta không ai chạy được nữa đâu.” Lục Tiểu Xuyên ra lệnh.
Người trong Địa bang nói: “Anh Kỳ đã nói rồi, hai người Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch đang ở Thanh Hóa rồi. Bọn họ dặn nếu có chuyện gì có thể tới đó tìm bọn họ.”
“Chuyện này không thể dây dưa được nữa. Chúng ta mau xuất phát thôi!” Lục Tiểu Xuyên lo lắng nếu còn chần chừ nữa sẽ có biến xảy ra nên giục giã bọn đàn em.
Lục Tiểu Xuyên được hai tên đàn em đỡ, cả đám người bọn chúng nhanh chóng rời khỏi Tây viên.
Tây Viên nằm cách đường cao tốc không xa lắm, đám người Lục Tiểu Xuyên nhanh chóng ra khỏi đó và đi về hướng thành phố Thanh Hóa.
Một người trong nhóm Cửu Đường sau khi trốn thoát được lên xe rời khỏi Tây Viên rồi gọi điện cho Lan Ngọc Tâm để báo cáo chuyện này.
Lan Ngọc Tâm nghe xong vô cùng kinh ngạc. Bà ta trấn tĩnh tên đàn em: “Cậu đứng ở ngã ba đợi Trần Văn Sơn, tôi lập tức sẽ thông báo cho mấy người bọn họ tới.”
Lan Ngọc Tâm gọi điện thoại ngay cho Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn vừa dẫn Vân Dao về nhà, nhận được cuộc điện thoại của Lan Ngọc Tâm gọi đến, anh ta không khỏi ngẩn người kinh ngạc.
Trần Văn Sơn đã lo lắng là có người có ý định lấy xác của Lục Tiểu Xuyên đi nhưng cuối cùng anh ta lại bất cẩn nên chỉ để lại mấy anh em Cửu Đường. Nếu sớm biết như vậy anh ta đã để lại bốn anh em nhà họ Mã ở đó.
Nhưng chuyện người của nhà họ Lưu cướp xác của Lục Tiểu Xuyên về cũng không là gì với Trần Văn Sơn cả. Sở dĩ Trần Văn Sơn phải dẫn người truy sát đám người đó là vì bọn chúng là người của nhà họ Lưu đã ẩn nấp mai phục ở Hải Phòng nên nhất được phải bắt được bọn chúng và diệt trừ.
Cúp điện thoại, Trần Văn Sơn nói với Vân Dao: “Vân Dao, em về trước đi! Anh còn có chuyện phải làm!”
Vân Dao thấy thần sắc Trần Văn Sơn không đúng lắm nên hỏi: “Văn Sơn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Văn Sơn thấy Vân Dao hỏi tới nên cũng không muốn giấu, anh trả lời: “Người của bọn chúng giám sát chúng ta, sau khi chúng ta rời đi, có người đã cướp xác của Lục Tiểu Xuyên. Anh phải đích thân tới đó xem thử.”
“Cái gì? Bọn chúng cướp xác của Lục Tiểu Xuyên. Bọn chúng lấy xác để làm gì?”
“Anh cũng không biết! Chuyện này anh phải tự đi tìm hiểu cho rõ ràng.”
Vân Dao thúc giục Trần Văn Sơn: “Vậy anh mau đi đi! Em đi xem bé Hối.”
Trần Văn Sơn “ừ” một tiếng, rồi quay người rời đi.
Anh ta vừa đi vừa gọi điện thoại cho Nông Tuyền, bảo Nông Tuyền nhắn bốn anh em nhà họ Mã tới ngã ba rồi hội quân với người anh em của Đường Cửu vừa trốn thoát được.
Một mình Trần Văn Sơn lái xe tới Tây Viên.
Lúc tới nơi đã chôn Lục Tiểu Xuyên, thấy mặt đất bị đào bới lung tung còn thi thể của Lục Tiểu Xuyên không thấy tung tích đâu. Trần Văn Sơn không khỏi cau mày.
Anh ta nghĩ không thông, đám người nhà họ Lưu ở Nha Trang cần xác của Lục Tiểu Xuyên để làm gì?
Trần Văn Sơn không hề hay biết Lục Tiểu Xuyên có quan hết rất tốt với Trác Kỳ, là Trác Kỳ muốn lấy xác của Lục Tiểu Xuyên về.
Trần Văn Sơn nhìn qua hố đất đã chôn Lục Tiểu Xuyên, lúc anh ta đang chuẩn bị rời đi thì tự nhiên phát hiện trên một nắm bùn bị đào lên có vết ngón tay rất rõ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trần Văn Sơn quỳ người xuống.
Anh ta nhìn kỹ dấu ngón tay trên nắm đất đó, từ dấu tay này có thể phán đoán được đây là một người có luyện võ công nên mới có được dấu tay rõ ràng như vậy trên nắm đất.
Có lẽ đây chính là kết quả của Lục Tiểu Xuyên người đã bị chôn xuống đất.
Không lẽ Lục Tiểu Xuyên vẫn chưa chết?
Trần Văn Sơn giật mình kinh hãi với suy nghĩ của chính mình.
Rõ ràng lúc đó chính anh đã kiểm tra hơi thở của Lục Tiểu Xuyên, xác nhận anh ta đã chết, hơn nữa nhát dao của Vân Dao đã đâm thẳng vào tim của anh ta.
Lục Tiểu Xuyên nhất định không thể có loại công phu Kim Chung Tráo hay Thiết Bố San, cán của con dao găm đã đâm vào trong người anh ta. Theo lý mà nói, Lục Tiểu Xuyên không thể có cơ hội sống sót.
Nhưng phải giải thích thế nào về dấu vân tay trên lớp bùn?
Trần Văn Sơn là thám tử tư hàng đầu cả nước, trong lòng anh ta đang đầy những nghi hoặc.
Phát hiện này khiến anh ta trở nên cẩn trọng.
Trên tuyến đường cao tốc về thành phố Thanh Hóa, nhóm người của Lục Tiểu Xuyên dừng lại ở một điểm dừng chân ở giữa đường.
Lục Tiểu Xuyên nói với đám đàn em: “Với sự thông minh của đám người Trần Văn Sơn, nhất định bọn chúng sẽ xác định được của chúng ta. Chúng ta phải đổi sang một chiếc xe khác mới được, các cậu biết nên làm thế nào rồi chứ.”
“Tôi hiểu rồi. Giám đốc Xuyên, bây giờ chúng tôi sẽ đi kiếm một chiếc xe.” Gã nằm trong Địa bang trả lời Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên bị đâm một nhát vào ngực rồi lại bị chôn ở dưới đất một thời gian dài nên nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, cơ thể vô cùng yếu ớt.
Anh ta thúc giục tên đàn em: “Thời gian vô cùng quý báu, mau đi đi!”
Hai gã béo đen đủi trở thành mục tiêu, một tên trong số đó vung vẩy trong tay chìa khóa xe của chiếc BMW X5, một tên khác cạo trọc đầu, toàn nói những câu tục tĩu, rõ ràng cũng không là loại người tốt đẹp gì.
Tên béo đi vào nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm khi anh ta đang đi vệ sinh. Tên béo trừng mắt rồi tức giận hét lên với gã trong Địa bang: “Mày nhìn cái gì?”
Gã cao thủ Địa bang kia không trả lời, anh ta bước tới đá đối phương đập đầu xuống đất rồi ngất ngay tại chỗ.
Tên đi cùng gã béo kia không kịp kéo quần đã vung nắm đấm sang.
Nhưng đã bị gã cao thủ Địa bang kia giơ tay ra nắm lấy cổ tay.
Cánh tay bị ấn xuống, một tiếng “rắc” vang lên, cổ tay đối phương bị đánh gãy. Sau đó, gã cao thủ Địa bang bóp cổ đối phương.
Mắt gã béo kia lồi ra như mắt cá chết, cơ thể nặng gần 100kg từ từ bị nâng lên, cho đến khi gã không thở được nữa.
Sau khi bóp cổ chết gã béo, cao thủ Địa bang kia nhặt chiếc chìa khóa xe BMW X5 lên rồi khệnh khạng đi ra khỏi nhà vệ sinh ở trạm dừng nghỉ trên đường cao tốc.
Ngay sau đó, có người đi vào nhà vệ sinh của trạm dừng nghỉ, thấy hai người đàn ông đang nằm trên mặt đất. Trong đó có một người mắt còn lồi hẳn ra, chết không nhắm mắt nên lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Lúc này, đám người của Lục Tiểu Xuyên đã ngồi lên chiếc xe BMW X5 mới cướp được và tiếp tục lái về phía tỉnh Thanh Hóa. Những tên không ngồi vừa trong chiếc xe đó lại cướp một chiếc xe khác và đuổi theo ngay phía sau.
Mấy người của Nông Tuyền đuổi tới trạm dừng chân, tìm thấy chiếc xe đám người Lục Tiểu Xuyên dùng ban đầu để bọn chạy. Bên trong chỉ còn là một chiếc xe không, vụ án giết người bên trong trạm dừng chân nhất định là do đám người này gây ra.
Nông Tuyền chửi mắng: “Lại để đám người này chạy mất rồi!”