Triệu Hùng buộc phải tiêu diệt “tập đoàn Giang Thành.”
Chỉ cần làm thế, sẽ đồng nghĩa với việc cắt đứt một bên cánh tay của nhà họ Lưu. Nếu như chỉ làm theo trình tự bình thường, đương nhiên Triệu Hùng cũng có thể làm tập đoàn Giang Thành phá sản. Nhưng quá trình đó phải mất ít nhất là ba tháng tới nửa năm mới được.
Anh ta không đợi được tới lúc đó, nhà họ Lưu ở Nha Trang đã bắt đầu đối phó với anh ta rồi. Triệu Hùng muốn phản kích, bắt buộc phải đánh nhanh thắng nhanh.
Lúc này, thời gian càng trở nên quý giá.
Sau khi bình tĩnh lại, Từ Phú Quý nói với Triệu Hùng: “Cậu thậm chí còn không thèm tiết lộ thân phận với tôi, tại sao tôi phải giúp cậu ra tòa tố cáo chứ?”
“Vì số mệnh của ông đang nằm trong tay tôi, tôi có thể lấy mạng ông bất cứ lúc nào. Vả lại, tôi có thể gửi những tài liệu trong tay tới những cơ quan liên quan, đợi tới lúc đó, ông phải sống nửa đời còn lại trong tù thôi.”
Triệu Hùng vẫn không tiết lộ thân phận cho Từ Phú Quý.
“Không vội! Tôi có thể cho ông thêm nửa ngày để suy nghĩ, nghĩ xong thì trả lời tôi.” Nói xong, anh ta dập điếu thuốc rồi rời đi.
Lúc đi tới cửa, Triệu Hùng giải huyệt cho thư kí rồi mới sải bước đi.
Sau khi Triệu Hùng đi, thư kí đi ra ngoài cửa, thấy vệ sĩ ngoài cửa ai nấy đứng thẳng tắp, bộ dạng như những con gà gỗ, rõ ràng là đã bị điểm huyệt.
Thư kí quay người đi tới cạnh Từ Phú Quý, nói: “Ông chủ, người ban nãy là ai thế? Thân thủ của anh ta lợi hại quá. Chỉ bấm vào người tôi một cái thôi mà tôi đã như bị trúng bùa, không động đậy được.”
Từ Phú Quý tức giận nói: “Đó là điểm huyệt! Là công phu của cao thủ. Người đó là cao thủ võ công!”
“Ông chủ, sao ông lại đắc tội với người như thế chứ. Không được, chúng ta đi báo cảnh sát nhé?”
“Báo cảnh sát? Muốn cho tôi ngồi tù hả?” Từ Phú Quý ngườm thư kí một cái.
Những chứng cứ phạm tội trong tay Triệu Hùng, chỉ cần được đưa tới tay cảnh sát thôi, Triệu Hùng chưa bị bắt thì ông ta đã phải ngồi tù rồi.
Từ Phú Quý khó khăn lắm mới đứng vững được trên thương trường, đang chuẩn bị phát triển lớn, đứng đầu làng giải trí trong nước. Không ngờ trước kia anh rể của ông ta lại để lộ những chuyện phạm pháp đã làm trước kia như thế.
Thật kì lạ!
Đáng nhẽ ra, chuyện này ông ta đã làm rất bí mật, bao nhiêu năm nay cũng không bị đào lên. Tại sao người này lại hiểu biết những chuyện mình làm như thế.
Không chỉ biết mình đang theo đuổi Phan Ngọc Anh, mà còn biết quan hệ của ông ta với Triệu Hồng Thâm.
Rốt cuộc người này là ai?
Từ Phú Quý hỏi thư kí: “Vệ sĩ ngoài cửa đâu? Họ ăn không ngồi rồi đó hả? Sao có người xông vào mà chả có tí động tĩnh nào thế?”
Thư kí run rẩy nói: “Những vệ sĩ đó đều bị điểm huyệt, trước đó không có động tĩnh nào cả, ông chủ, người này đúng là cao thủ mà!”
“Nói thừa! Không phải là cao thủ thì sao biết điểm huyệt! Mau đi gọi sư phụ Tề tới đây, bảo vệ tôi mọi lúc. Cái đám vệ sĩ đó chả được tích sự gì!” Từ Phú Quý tức giận nói.
Thư kí đáp “Được!”
Từ Phú Quý hơi bực bội, vẫy tay với thư kí, bảo cô ta ra ngoài.
Ngồi trên sô pha suy nghĩ hồi lâu, Từ Phú Quý gọi điện thoại cho chủ tịch tập đoàn Giang Thành – Triệu Hồng Thâm.
“Anh rể!”
“Phú Quý, sao thế?” Triệu Hồng Thâm hỏi Từ Phú Quý.
Từ Phú Quý nói: “Gần đây anh có đắc tội ai hả? Em nghe nói việc anh có giao dịch với doanh nghiệp Lăng Công ở Nhật Bản đã bị phát hiện rồi. Một khi chuyện này được đưa ra ánh sáng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Triệu Hồng Thâm thở dài: “Anh giúp nhà họ Lưu làm chút chuyện nên đắc tội một người. Người này thủ đoạn lắm, không biết tra từ đâu ra mà biết chuyện giao dịch qua lại giữa chúng ta với doanh nghiệp bên Nhật.”
“Anh đắc tội với ai thế?” Từ Phú Quý hỏi.
“Con trai của Triệu Khải Thời – Triệu Hùng. Đúng rồi, tập đoàn Hùng Quang, Hải Phòng là của cậu ta đó.”
“Triệu Hùng? Cậu ta biết võ công sao?”
“Biết! Nghe nói giỏi lắm!” Triệu Hồng Thâm nói.
“Anh rể, anh có ảnh người này không?”
“Trên mạng có! Nhà họ Triệu từng cho cậu ta ra mặt đại diện, trên mạg có đó.”
“Vậy có gì cần anh giúp không?”
“Tạm thời chưa có! Nhưng nếu cần thì em sẽ báo cho anh!”
Từ Phú Quý giấu giếm Triệu Hồng Thâm, nói mấy câu rồi tắt điện thoại.
Cầm điện thoại lên để tra, sau khi nhìn thấy ảnh của Triệu Hùng, Từ Phú Quý lắc đầu, lầm bầm: “Không phải người này!”
Triệu Hùng đã dịch đúng rồi, đương nhiên Từ Phú Quý không nhận ra anh ta.
Sau chuyện này, Từ Phú Quý cảm thấy vô cùng buồn bực. Ông ta bỏ qua một số buổi tiệc thương mại xã giao, cũng không có lòng dạ nào mà tìm Ngọc Anh nữa. Ngồi uống rượu trong khách sạn, hai bình rượu vang vào bụng.
Từ Phú Quý tắm nước lạnh qua loa rồi lên giường nghỉ ngơi.
Từ Phú Quý nghe thấy có người đang nói chuyện bên tai.
“Tôi đã nói, tôi là ác mộng của ông!”
Từ Phú Quý đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Sau khi tỉnh lại, bên giường có một người đang đứng.
“Ai đó?” Từ Phú Quý sợ đến nỗi sởn hết gai ốc, giơ tay bật đèn đầu giường.
Đèn sáng, người đứng trước mặt ông ta vẫn là nhân viên phục vụ khách sạn tới tìm ông ta chiều nay.
Ông ta đã sai người điều ra rồi, người này chỉ là nhân viên phục vụ khách sạn bình thường. Vì thế, Từ Phú Quý trực tiếp điều động lực lượng, bảo ông chủ khách sạn sa thải nhân viên này. Không ngờ người này vẫn tìm tới đây vào nửa đêm.
Đúng là sợ chết mất thôi!
Triệu Hùng nói với Từ Phú Quý: “Ông chủ Từ, nghĩ ngợi thế nào rồi? Tôi từng nói rồi, tôi sẽ là ác mộng của ông! Tới khi ông đồng ý thì thôi!”
“Cậu…rốt cuộc cậu là ai? Có phải tên nhóc Triệu Hùng đó phái cậu tới không?”
“Ồ! Thế mà ông đã biết Triệu tiên sinh nhanh thế cơ á? Tôi cũng không giấu ông, chính là anh ấy phái tôi tới đó!” Triệu Hùng cười lạnh lùng.
Người trước mặt này võ công cao cường, Từ Phú Quý đã mời một “Tề sư phụ” là cao thủ thế rồi mà người này vẫn có thể vào phòng một cách im lặng, chứng tỏ công phu còn cao hơn cả Tề sư phụ.
Đối với Từ Phú Quý, tên này quả thực là hơn cả ác mộng!
Từ Phú Quý nói với Triệu Hùng: “Tôi đồng ý với cậu, sau này tôi sẽ không bám lấy cô Ngọc Anh nữa.”
“Vậy chuyện tập đoàn Giang Thành thì sao?” Triệu Hùng nói.
“Có thể cho tôi suy nghĩ thêm một tối không?” Từ Phú Quý hỏi.
“Không được! Tôi đã nói là trước nửa đêm nay, ông bắt buộc phải cho tôi đáp án. Nếu như ông không thể trả lời, ngày mai tôi sẽ gửi tài liệu cho cảnh sát. Tiếp theo đó, ông sẽ bị tống vào ngục mà sống!”
Từ Phú Quý đã không còn đường lui nữa rồi.
Ông ta nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm, nói với Triệu Hùng: “Tôi có thể ra tòa cáo buộc Triệu Hồng Thâm, nhưng tôi sao có thể tin cậu rằng cậu sẽ không giao chứng cứ cho cảnh sát?”
“Rất đơn giản! Sau khi ông ra toà, tôi sẽ gửi hết những đồ liên quan cho ông, tiếp theo làm thế nào thì là chuyện của ông! Triệu Hồng Thâm mới là đối thủ của tôi, ông không xứng!”
“Cậu là Triệu Hùng?” Từ Phú Quý hỏi.
Triệu Hùng nhún vai, cười lạnh lùng: “Ông nói thế thì là thế! Nhớ kĩ, nếu như Triệu tiên sinh phải tự mình ra mặt thì ông hoàn toàn chẳng có chỗ lui nữa đâu!”
“Bao giờ ông sẽ ra tòa cáo buộc?” Triệu Hùng hỏi.
“Trong vòng bảy ngày!”
“Được!” Triệu Hùng gật đầu, cười nói: “Ác mộng qua đi mới là mộng đẹp! Ngủ đi!”