Lưu Hải Yến nói với Điền Vũ Đình: “Các ông có chuyện gì, có thể tới nhà họ Lưu chúng tôi để nói chuyện. Sao ông lại hành động như vậy, khiêng quan tài tới trước cổng nhà người ta. Ông cho người khiêng quan tài đi đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho tử tế.”
“Nói chuyện tử tế?” Điền Vũ Đình cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu như nói chuyện có tác dụng, tôi còn phải khiêng quan tài tới nhà họ Lưu mấy người để gây chuyện sao? Nhà họ Lưu mấy người cưỡng chế phá dỡ tổ đường của chúng tôi, rồi buộc người Điền gia Oa Tử chúng tôi phải rời khỏi thôn. Hành động của nhà họ Lưu mấy người có khác gì phường trộm cướp không hả?”
Lưu Hải Yến không hề biết những chuyện này, không ngờ rằng trong tối nhà họ Lưu còn làm ra chuyện xấu xa tới như vậy.
Cưỡng chế phá dỡ tổ đường của người ta, chuyện này thực sự là quá đáng quá rồi! Cũng chả trách người ta khiêng quan tài tới trước nhà họ Lưu gây chuyện.
Lưu Hải Yến lên tiếng trấn an Điền Vũ Đình: “Bố tôi vẫn đang bế quan, chuyện này chắc chắn không phải do bố tôi làm đâu. Đợi sau khi tôi báo cho bố tôi biết rồi, thì sẽ giải quyết thỏa đáng cho các ông.”
“Giải quyết thỏa đáng ư? Lần trước, mấy người đánh chết năm người của Điền gia Oa Tử. Cứ lấy mạng ra mà đền đi! Nếu không, tôi không tin cái thế giới này không có pháp luật.”
Điền Vũ Đình vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói của Trác Kỳ vang lên.
“Điền Vũ Đình, lần trước tha cho các ông một lần rồi, bây giờ các ông vẫn còn dám tới nhà họ Lưu gây chuyện à?” Trác Kỳ dẫn theo Lục Tiểu Xuyên đẩy đám người ra đi tới.
Điền Vũ Đình vừa nhìn thấy Trác Kỳ, liền tức tới mức muốn đánh nhau một trận. Vẫy tay với đám thôn dân mà mình dẫn tới rồi nói: “Chính là kẻ này, cưỡng chế phá dỡ tổ đường của chúng ta. Mọi người lên hết đi!”
Hơn một trăm người, giống như một tổ ong vậy, xông về phía Trác Kỳ.
Không cần tới Trác Kỳ ra tay, Trần Hoàng Vương dẫn theo vệ sĩ của nhà họ Lưu xông lên.
Trần Hoàng Vương dẫn đầu, quyền đấm cước đá, mấy quyền đã đánh bại bốn năm người.
Lưu Hải Yến thấy hai bên bắt đầu đánh nhau, nếu mà xảy ra chết người ở ngay trước cổng nhà họ Lưu, thì cho dù thủ đoạn của nhà họ Lưu có nhiều hơn nữa, thì cũng gây ra chuyện lớn.
“Dừng tay! Mấy người dừng tay lại cho tôi!” Lưu Hải Yến đứng ở bên trong quát lên.
Hai bên đang đánh nhau tới hăng máu, làm gì có ý định dừng tay lại.
Người mà Điền Vũ Đình dẫn tới, tuy chỉ là thôn dân bình thường, nhưng hơn ở chỗ có nhiều người, cũng có thể đánh bại được mấy vệ sĩ của nhà họ Lưu.
Hai bên có thể nói là đều bị thương, may là không chết người nào.
Lưu Hải Yến thấy Trác Kỳ dẫn Lục Tiểu Xuyên tới, đứng ở bên cạnh khoanh tay xem trò.
Cuộc xung đột này, là do Trác Kỳ khơi ra. Nếu như không ngăn Trác Kỳ lại, biết đâu lại làm chết người.
Lưu Hải Yến quát lên với Trác Kỳ: “Trác Kỳ, anh bảo bọn họ dừng tay lại cho tôi!”
“Dừng tay!”
Trác Kỳ cao giọng hét một tiếng.
Sức lực Trác Kỳ dồi dào, một tiếng hét này, khiến cho tai của tất cả người nghe thấy đều chấn động giống như nghe thấy tiếng sét đánh.
Sau khi hai bên dừng tay lại, Điền Vũ Đình lại bị đạp thêm mấy phát nữa, vạt áo đằng trước toàn là dấu chân. Nhìn trông có hơi chật vật.
Lưu Hải Yến nói với Trác Kỳ: “Trác Kỳ, bố tôi để anh làm người phát ngôn ở nhà họ Lưu. Nếu như anh dám để xảy ra chuyện chết người ở trước cổng nhà họ Lưu, thì tôi thấy người phát ngôn như anh không cần phải làm nữa đâu. Chuyện này là do anh gây ra, anh mau chóng xử lí cho tốt đi. Nếu không thì bây giờ tôi sẽ đi báo cho bố tôi biết.”
Trác Kỳ đi tới trước mặt Điền Vũ Đình, trừng Điền Vũ Đình rồi nói: “Điền Vũ Đình, mấy ông đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Cần phải bồi thường tiền, tôi đã bồi thường rồi. Các ông còn muốn cái gì nữa?”
“Bồi thường? Đó là đám già khốn nạn chú sáu cầm đi, chúng tôi đâu lấy một đồng tiền nào của anh.”
“Đó là chuyện của mấy người, dù sao thì tôi cũng đã đưa tiền cho Điền gia Oa Tử mấy người rồi.”
Điền Vũ Đình tức giận chỉ vào Trác Kỳ rồi nói: “Thứ chúng tôi muốn không phải là bồi thường. Anh dẫn người tới phá tổ đường của chúng tôi, thì phải xây dựng lại tổ đường cho chúng tôi. Hơn nữa, trả Điền gia Oa Tử lại cho chúng tôi. Thì chuyện này tôi sẽ không tính toán nữa.”
Trác Kỳ nghe vậy liền cau chặt mày lại.
Có điều, giữa ban ngày ban mặt, anh ta cũng không thể giở trò xấu với Điền Vũ Đình. Nếu như thật sự làm chết người ngay trước cổng nhà họ Lưu, thì anh ta cũng không biết báo cáo thế nào với gia chủ nhà họ Lưu.
Trác Kỳ: “Là chú sáu của các ông đồng ý bán Điền gia Oa Tử cho chúng tôi. Có chuyện gì, thì ông đi tìm chú sáu của ông mà nói. Nếu như cần tôi ra mặt, tôi có thể đứng ở giữa giải quyết cho.”
“Hừ! Chồn cáo đi chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi! Điền Vũ Đình tôi không cần mớ tiền dơ bẩn của mấy người, chỉ cần Điền gia Oa Tử của chúng tôi thôi.”
Trác Kỳ cười lạnh nói: “Điền Vũ Đình, nếu ông muốn dẫn theo mấy người này đánh nhau với nhà họ Lưu, thì chẳng khác nào trứng chọi đá cả. Tốt nhất là ông nghĩ cho kĩ đi?”
“Sao nào, anh đe dọa tôi ư?”
“Tôi chỉ đang nhắc nhở ông thôi, nghĩ cho kĩ hậu quả của chuyện này đi!”
Điền Vũ Đình nói: “Trừ khi anh giết chết tôi, chỉ cần một ngày anh còn chưa trả Điền gia Oa Tử lại cho chúng tôi. Thì một ngày tôi sẽ khiêng thêm một quan tài tới!” Nói xong liền vẫy vẫy tay với thôn dân mình dẫn đến: “Chúng ta đi!”
Thôn dân Điền gia Oa Tử ào oài lũ lượt rời đi theo Điền Vũ Đình, chỉ để lại cỗ quan tài đỏ thẫm đó.
Trác Kỳ nhìn cỗ quan tài này, tức muốn nổ phổi. Đi tới trức quan tài rồi đạp một phát lên.
Chỉ nghe thấy “răng rắc!” một tiếng, quan tài làm bằng gỗ thật, bị Trác Kỳ đạp một phát vỡ nứt ra.
Một đám bột vôi bay đầy trời rơi xuống lả tả, Trác Kỳ trốn không kịp, bị đám bột vôi đó đập hết vào cười. Cả người đến cả tóc cũng trắng bệch, giống như vừa chui ra từ hầm trú ẩn vậy.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trác Kỳ, Lưu Hải Yến liền bật cười “ha ha!”
Lưu Hải Yến nói một câu: “Làm chuyện bất nghĩa thì sẽ gặp quả báo thôi! Hừ...” nói xong liền quay người đi vào trong tòa nhà họ Lưu.
Lục Tiểu Xuyên đi tới gần Trác Kỳ nói: “Mau đi về tắm rửa đi! Bộ dạng này của anh cũng không thể gặp người khác được.”
Trác Kỳ tức tới buột miệng chửi một tiếng: “Mẹ nó! Tôi nhất định phải giết chết cái tên Điền Vũ Đình kia.”
“Bây giờ vẫn chưa được!” Lục Tiểu Xuyên nói.
“Vì sao?” Trác Kỳ khó hiểu hỏi lại.
Lục Tiểu Xuyên nói: “Bây giờ anh đang tức giận quá nên mất lí trí, nếu như Điền Vũ Đình chết đi, thì nhưng dân điêu kia vẫn sẽ tới gây chuyện. Anh phải nghĩ cách dẹp bỏ chuyện này mới được.”
Đúng như những gì Lục Tiểu Xuyên nói, Trác Kỳ thật sự là tức tới choáng váng cả đầu rồi. Sau khi bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Tôi biết nên làm thế nào rồi.”
“Giám đốc Xuyên, anh bận chuyện của mình trước đi! Tôi quay về tắm rửa đã.” Trác Kỳ nói xong liền nhanh chân đi vào tòa nhà họ Lưu.
Lưu Hải Yến trở về phòng, thấy đàn chị Tô Linh Nguyệt đang ngồi trên sofa xem tivi.
“Đàn chị, chị không ra ngoài xem trò hay à?” Lưu Hải Yến hỏi cô.
Tô Linh Nguyệt nói: “Chị đâu có rảnh rỗi giống như em. Không phải trong nhà em vẫn còn hai nhân vật quan trọng sao! Nếu như Trần Văn Sơn và Tiết Ân xảy ra chuyện, em lại hỏi tội chị thì sao.”
“Xin lỗi mà! Khiến đàn chị thân yêu của em phải chịu mệt nhọc rồi ạ.” Lưu Hải Yến ngồi xuống, đặt tay lên đôi chân đẹp của Tô Linh Nguyệt xoa bóp.
“Em bớt chút đi! Đừng nghĩ rằng như vậy là được! Đợi tới khi chuyện này kết thúc rồi, em phải cùng chị tới Hồ Bán Nguyệt du lịch, đi ăn tôm chiên với gà xé đó.”
“Yên tâm đi! Không thể thiếu được đâu ạ.” Lưu Hải Yến cười cười.
“Đúng rồi, rốt cuộc trước cổng nhà họ Lưu xảy ra chuyện gì vậy? Chị thấy có không ít vệ sĩ đều ra ngoài rồi.”
Thế là, Lưu Hải Yến lại kể một lượt cho Tô Linh Nguyệt, chuyện đám dân điêu của Điền gia Oa Tử tới gây chuyện.
Sau khi Tô Linh Nguyệt nghe xong, lông mày thanh tú cau lại: “Chuyện này chị cũng có biết một chút. Không phải là chuyện xảy ra một năm trước sao? Sao đám người này lại tới nhà họ Lưu gây chuyện vào đúng lúc này chứ?”