Buổi tối hôm nay có buổi biểu diễn kịch nói của "Nhà hát Vui Vẻ."
Lý Thanh Tịnh rất ít khi theo đuổi ngôi sao nhưng lại rất thích xem kịch nói. Nhà hát Vui Vẻ là một đoàn kịch nổi tiếng cả nước, thật sự rất hiếm có thể đến một nơi như Hải Phòng để biểu diễn.
"Tập đoàn Hùng Quang" là nhà tài trợ của đoàn kịch này cho nên Triệu Hùng có được hai vé bèn lên kế hoạch đưa vợ là Lý Thanh Tịnh đi xem kịch.
Nhìn thời gian vẫn còn kịp, Triệu Hùng về phòng lấy áo khoác, nắm tay Lý Thanh Tịnh đi ra ngoài.
Khi đến Cung Văn hóa Công Nhân thì đã tới giờ vào sân khấu.
Triệu Hùng dẫn Lý Thanh Tịnh đi vào con đường cho khách VIP, sau khi vào sân khấu, trực tiếp ngồi xuống hàng ghế phía trước của khán phòng VIP.
Lý Thanh Tịnh không thích ồn ào, thưởng thức kịch nói là một loại phương thức giải trí nghệ thuật cao cấp.
Mọi người nối tiếp nhau, toàn bộ khán phòng không còn chỗ trống.
Triệu Hùng nhỏ giọng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, không phải em thích người phụ nữ tên là Hứa Minh Ngọc của Nhà hát Vui Vẻ sao? Có cần anh giúp em xin chữ ký không?”
“Không cần đâu, em đã qua cái thời theo đuổi ngôi sao lâu rồi.”
“Sao lại nói bản thân già dặn như vậy chứ, em mới có hơn hai mươi thôi mà.”
“Nhưng em đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi. Thời gian không đợi người, Dao Châu đã lớn như thế rồi, em có thể không già sao?”
Triệu Hùng nắm lấy tay vợ Lý Thanh Tịnh cười nói: “Trong lòng anh em mãi là người phụ nữ xinh đẹp nhất!”
“Anh bôi mật vào miệng à? Đợi ngày mà em già rồi, em không tin anh vẫn còn nói được mấy câu như thế. Đến lúc đó lại nói em là bà già đau khổ.”
“Lúc đó anh cũng già rồi. Ông cụ nhìn bà lão của mình vẫn đẹp đôi.”
“Hai người thật buồn nôn!” Phía sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Vân Nhã.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Vân Nhã đang ngồi ở hàng ghế sau.
“Vân Nhã, sao cô lại ở đây? Thì ra cô cũng thích xem kịch nói à?” Lý Thanh Tịnh có chút kinh ngạc, lúm đồng tiền cười lên như hoa hỏi.
Vân Nhã đứng dậy đi tới hàng ghế trước bên cạnh Triệu Hùng nói: “Đi, anh đi ra bên kia đi.”
Chỗ ngồi của cô ta là bên cạnh Triệu Hùng. Nếu như ngồi bên cạnh anh, cô ta lo lắng Lý Thanh Tịnh sẽ ghen. Cho nên cô ta đề xuất đổi ghế với Triệu Hùng.
Triệu Hùng đổi vị trí cho Vân Nhã xong, bèn hỏi Vân Nhã: “Vân Nhã, không phải cô cố ý theo dõi chúng tôi đấy chứ?”
Nếu là lúc trước, Vân Nhã nhất định sẽ cảm thấy rất xấu hổ trước những lời này của Triệu Hùng. Có điều Vân Nhã và Triệu Hùng, còn có Lý Thanh Tịnh đều vô cùng quen rồi, biết Triệu Hùng đang nói đùa với mình.
Vân Nhã tức giận nói với Triệu Hùng: “Anh đừng có tự dát vàng lên mặt, lẽ nào anh không phát hiện ra ba hàng ghế phía sau đều là nhân viên công ty nhà họ Vương tôi à?”
Triệu Hùng quay đầu nhìn cẩn thận, lúc này mới phát hiện bên trong có rất nhiều quản lý cao cấp của công ty nhà họ Vương.
Vân Nhã nói với Triệu Hùng: “Đây là hoạt động phúc lợi mà tôi làm cho các nhân viên, cũng coi như là ủng hộ tập đoàn Hùng Quang các anh. Có phải anh muốn cảm ơn tôi không?”
“Vậy nếu không tôi bảo nhà tổ chức hoàn trả tất cả tiền vé của cô nhé?” Triệu Hùng nói.
Vân Nhã vừa nghe tức đến nỗi trợn tròn mắt, nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, cô xem Triệu Hùng anh ta bắt nạt tôi kìa.”
Lý Thanh Thanh cười trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Vân Nhã người ta ủng hộ công việc của anh, anh không cảm ơn người ta thì thôi lại còn muốn phủi sạch người ta, ở đâu ra có đạo lý như vậy.”
Trong lòng Triệu Hùng kêu oan ức quá!
Bản thân bày tỏ lòng trung thành với vợ Lý Thanh Tịnh nhưng cô lại quay sang nói chuyện với Vân Nhã.
Từ sau khi Triệu Hùng trở về từ bên ngoài, anh cảm thấy Lý Thanh Tịnh vô cùng kỳ lạ, sao mối quan hệ với Vân Nhã lại thay đổi trở nên tốt đẹp như vậy.
Có Vân Nhã ở cạnh, Lý Thanh Tịnh chủ động bắt chuyện với Vân Nhã, ngược lại gạt Triệu Hùng sang một bên.
Chỉ cần Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã không gây gổ, không cãi cọ, Triệu Hùng cũng vui vẻ nhàn hạ.
Sau khi biểu diễn bắt đầu, trước tiên diễn vài cảnh kịch hài khiến mọi người cười sảng khoái. Cảnh diễn cuối cùng là cảnh nhớ về mẹ.
Tuy rằng được trình diễn theo lối biểu diễn hài kịch, nhưng trên thực tế là một vở bi kịch. Cuối cùng, người mẹ vì muốn bảo vệ con gái mình nên đã chết trong một vụ tai nạn xe.
Lý Thanh Tịnh xem đến rơi nước mắt đầy mặt, Triệu Hùng cũng bị cảm động vì vở kịch, anh cũng nhớ đến người mẹ Tần Uyển của mình.
Xem vở kịch của người khác, nhưng lại có thể gợi nhớ quá khứ của chính mình. Đây là màn biểu diễn gợi lên tình cảm sâu sắc nhất trong số các phương thức biểu đạt.
Triệu Hùng đứng lên trước nhất, vỗ tay dẫn đầu.
Ngay sau đó, những tràng pháo tay như sấm kéo dài không ngừng.
Sau khi tan kịch, Vân Nhã chủ động hẹn Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ra ngoài ăn cơm.
Ánh mắt Triệu Hùng liếc nhìn Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh mỉm cười gật đầu đồng ý, nói với Vân Nhã: “Vân Nhã, cô chọn chỗ tôi mời, được không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Từ nhỏ Vân Nhã đã ngậm thìa vàng, ăn sung mặc sướng. Tuy rằng tài sản của nhà cô ta không thể so với Trần Thiên Trung, nhưng cũng là nhà giàu có quyền thế một vùng ở Hải Phòng.
Ngay tại lối ra nhà hát, một giọng nói không dễ chịu vang lên.
“Tên lưu manh nhà anh, dám cả gan sờ mông tôi à?”
Đôi tai nhạy bén của Triệu Hùng hướng về phía tiếng nói vang lên, nhìn qua đó.
Thấy phía sau cách đó không xa, có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang mắng mỏ một người đàn ông.
Người đàn ông đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay út quanh cổ, trông anh ta giống như một kẻ nhà giàu mới nổi, hoặc là một nhân vật cỡ đại ca.
Triệu Hùng nói với Vân Nhã: “Người phụ nữ kia là nhân viên công ty cô à?”
“Cô ta là tổng giám sát vận hành mới tới, tên là Thang Mai Tuyết.”
“Người đàn ông kia cô có quen không?” Triệu Hùng truy hỏi.
“Không quen.” Vân Nhã lắc đầu.
Triệu Hùng hỏi xong bèn đi tới chỗ người Thang Mai Tuyết và đàn ông kia đang đứng.
Thang Mai Tuyết và người đàn ông đã bắt đầu cãi nhau qua lại.
Người đàn ông bày ra bộ dáng lưu manh nói với Thang Mai Tuyết: “Cô em, con mắt nào của cô em nhìn thấy tôi sờ mông cô hả?”
Triệu Hùng liếc nhìn Thang Mai Tuyết một cái. Không thể không nói người phụ nữ này này rất xinh đẹp. Đặc biệt là cơ thể rất hoàn hảo. Chỉ là nhan sắc còn có chỗ thua kém so với Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã, nhưng đã là người đẹp tầm cao trong số phụ nữ rồi.
Thang Mai Tuyết quát vào mặt người đàn ông: “Sao thế, dàm làm không dám nhận à? Lá gan lúc sờ tôi chạy đi đâu rồi?”
“Dù sao tôi cũng không sờ.” Người đàn ông lợi dụng xong, nói với mấy tên đồng bọn bên cạnh: “Đi nào các anh em, đi làm vài chén đi.”
“Đứng lại!” Một người đàn ông hét lên tiếng chặn anh ta lại.
Ánh mắt anh ta rơi trên người Triệu Hùng, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng đã bị Triệu Hùng vả mạnh cho một cái tát lên mặt.
Đây vẫn là dưới tình huống Triệu Hùng không mang nội lực, nếu không một cái tát này có thể tát bay người anh ta.
“Mày dám đánh tao?” Người đàn ông phẫn nộ trợn trừng mắt, vung tay muốn đấm vào mặt Triệu Hùng.
Triệu Hùng vươn tay tóm chặt cổ tay anh ta, người đàn ông kia nhất thời đau đớn biến sắc, liên mồm kêu ca: “Đau! Đau quá!...”
Năm ngón tay Triệu Hùng giống như gọng kìm tóm chặt khiến anh ta sinh đau đớn.
Người đàn ông kia cảm thấy cổ tay mình đã sắp bị Triệu Hùng bóp gãy.
“Bốp!...”
Sau Triệu Hùng thả anh ta ra, lại tát một cái nữa lên mặt anh ta.
Người đàn ông bị đánh ngã ngược xuống đất, chỉ tay vào Triệu Hùng oán hận nói: “Thằng này, mày dám đánh ông mày hả, xem ông có giết chết mày không. Có giỏi thì nói tên ra.”
Triệu Hùng cười lạnh một tiếng, nhại theo giọng điệu của anh ta: “Là tự mày ngã thôi, liên quan chó gì đến tao!...”