Sau khi cúp điện thoại thần sắc trên mặt Triệu Hùng rất nghiêm trọng.
Anh vừa mới về đến nhà thì Từ Anh Mão đã bị giết, đây là điều mà Triệu Hùng không ngờ tới.
Tuy Triệu Hùng dự đoán được Trác Kỳ sẽ ra tay với Từ Anh Mão nhưng lại không nghĩ rằng sát thủ vẫn luôn rình rập bên cạnh ông ta.
Trác Kỳ?
Thật đúng là một đối thủ đáng sợ!
Triệu Hùng rút một điếu thuốc ra lẩm bẩm một mình: "Nếu nhà họ Lưu chọn anh làm người có quyền phát ngôn thì chắc chắn anh phải có năng lực rất cao. Vậy để cho tôi nhìn xem thủ đoạn thật sự của anh thế nào.”
Hải Phòng chỉ là một thành phố cấp ba, vì vậy trong tình huống không gặp tắc đường thì có thể ra khỏi thành phố chỉ trong hai mươi phút.
Khi Bảo Châu ngồi trên xe taxi đến lối ra của thành phố thì thấy thành phố đã được giới nghiêm, đang tiến hành kiểm tra từng xe.
Bảo Châu hỏi lái xe: "Bác tài, tôi đang vội, có đường nhỏ nào đi ra khỏi thành phố được không?"
"Cô gái, rốt cuộc cô muốn đi đâu?"
Sau khi Bảo Châu lên xe chỉ nói muốn ra khỏi thành phố nhưng chưa nói muốn đi chỗ nào.
Bảo Châu giải thích với lái xe: "Tôi cãi nhau với người trong nhà, ở nhà đang phái người đến bắt tôi quay về. Anh chỉ cần đưa tôi ra khỏi thành phố là được, tôi cho anh thêm tiền!"
Bảo Châu mở túi tùy thân lấy ra một tập tiền, ít nhất cũng phải sáu triệu.
Lái xe nhận tiền cười híp mắt.
Số tiền này bằng tiền xe mà ông ta kiếm mấy ngày.
Lái xe nói: "Tôi biết một con đường nhỏ, tôi lái theo lối này đưa cô ra ngoài thành phố."
Lái xe quay đầu xe, đi qua vài con hẻm, rồi vòng qua một thị trấn gần đó ra khỏi thành phố.
Tàn Kiếm đuổi tới lối ra của thành phố, thấy lối ra đã được giới nghiêm. Ở trong đám người cậu ta thấy bóng dáng người của Cửu Đường.
Lúc này, điện thoại Tàn Kiếm cũng đúng lúc reo lên.
"Alo! Thưa anh, tôi là quản lí sảnh của khách sạn Danh Thi, tôi tên..."
Tàn Kiếm ngắt lời đối phương, hỏi: "Đừng nói nhiều, tìm thấy chưa?"
"Đã liên hệ với hãng taxi rồi, định vị xe cũng mở rồi. Anh chỉ cần mở điện thoại kết nối là được!"
"Được!"
Tàn Kiếm vội vàng cúp máy, thấy có tin báo thêm bạn trên điện thoại.
Sau khi kết bạn thành công đối phương liền gửi tới chỉ hướng chia sẻ vị trí.
Tàn Kiếm ấn nút kết nối, nhanh chóng kết nối với xe của đối phương.
Trong thời đại Internet hiện nay loại hình truy tìm vị trí bằng trí thông minh nhân tạo này đã sớm được ứng dụng trong việc điều hướng định vị.
Tàn Kiếm nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, anh ngồi chắc vào, tôi phóng xe đuổi theo đây.”
"Mau lên! Để tôi đuổi kịp con nhỏ đó xem tôi có đánh chết nó không." Nông Tuyền phẫn nộ nói.
Nông Tuyền không giỏi nói chuyện, nhưng từ cuộc đối thoại giữa Triệu Hùng và Tàn Kiếm, cậu ta cũng biết việc đuổi bắt được sát thủ này vô cùng quan trọng đối với Triệu Hùng.
Tàn Kiếm quay đầu xe, nhanh chóng đuổi theo vị trí của chiếc xe.
Bảo Châu thấy tài xế xe taxi nói tiếng địa phương trên hệ thống liên lạc nội bộ.
Giọng phương ngữ phía Đông Bắc rất gần với tiếng phổ thông, trừ một số từ không phổ biến. Nhưng lái xe taxi không nói tiếng địa phương. Trong máy bộ đàm cũng không dùng phương ngữ địa phương.
Bảo Châu nghe không hiểu lái xe đang nói cái gì, nhưng thỉnh thoảng ông ta lại liếc nhìn cô ta qua gương chiếu hậu khiến cho Bảo Châu chú ý.
"Anh đang nói chuyện với ai vậy?" Bảo Châu hỏi người lái xe đang cầm lái.
Lái xe là người Thanh Quan, nói giọng phương ngôn Thanh Quan, cho nên Bảo Châu nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì.
Lái xe đã biết Bảo Châu là một kẻ giết người nên trong lòng hoảng hốt vô cùng. May mắn là ông ta đã hơn 40 tuổi, tố chất tâm lý cũng tốt hơn phần lớn người trẻ tuổi.
Sau khi bình tĩnh lại, người lái xe taxi vừa cầm lái vừa trả lời Bảo Châu: "Đang nói chuyện với mấy người đồng hương. Người đẹp, cô không hiểu tiếng địa phương của chúng tôi sao?" Người lái xe thăm dò Bảo Châu.
"Nghe không hiểu! Anh là người ở đâu?” Bảo Châu hỏi.
"Thanh Quan! Có rất nhiều người ở tỉnh chúng tôi đến đây kiếm sống nên thường hay buôn chuyện với nhau."
"Vậy các anh đang nói chuyện gì vậy?" Bảo Châu lặng lẽ rút ra dây thép trong chiếc nhẫn trên ngón tay, chỉ cần lái xe hơi khác thường thì cô ta sẽ sẵn sàng đưa đối phương về Tây Thiên luôn.
Tài xế xe taxi như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, ông ta cố gắng ổn định tâm tình, trả lời: "Đàn ông chúng tôi tán gẫu với nhau chẳng qua cũng chỉ xoay quanh phụ nữ và mạt chược. Tối hôm qua có một anh chàng thắng mạt chược được nhiều tiền. Sau đó buổi tối liền tìm một người phụ nữ. Kết quả nửa đêm chồng cô ta lại quay về đánh anh ta một trận. Ha ha ha! Anh ta cũng xui xẻo lắm."
"Đàn ông mấy người có tiền đều đi tìm phụ nữ sao?" Bảo Châu hỏi.
"Cũng không phải tất cả đều thế! Nếu có tiền thì trước tiên tôi sẽ mua một ngôi nhà lớn cho gia đình tôi ở, sau đó sẽ đưa cho bố mẹ một ít tiền trợ cấp. Phần còn lại sẽ dành dụm một khoản cho con cái lấy vợ lấy chồng. Số tiền phải chi ra sơ sơ cũng mất đến mấy trăm triệu. Lấy đâu ra tiền mà đi tìm phụ nữ!” Người lái xe cố tình kêu khổ với Bảo Châu để tranh thủ cảm tình của đối phương.
"Xem ra anh cũng coi như là một người đàn ông tốt!" Bảo Châu cắm trở lại dây thép đã rút ra.
Tài xế xe taxi bắt đầu chuyên tâm lái xe, không dám nhìn loạn nữa.
Sau đó, hai người thỉnh thoảng trò chuyện câu được câu mất, hành vi của người lái xe cũng không khiến cho Bảo Châu chú ý nữa.
Đi mãi thì bất ngờ bắt gặp một nơi có đội xây dựng đang làm đường.
Tài xế xe taxi bóp còi liên thanh làm cho đội thi công liếc trắng mắt.
Lái xe làm bộ như bất đắc dĩ nói với Bảo Châu: "Người đẹp, tôi không ngờ con đường nhỏ này lại đang sửa chữa. Xem ra phải chờ họ sửa xong mới đi tiếp được.”
"Có thể đi vòng qua không?" Bảo Châu hỏi lái xe.
"Đây là con đường duy nhất để đi ra ngoài. Không thể đi vòng qua được." Người lái xe chia đôi số tiền được Bảo Châu trả cho đưa lại cho cô ta nói: "Người đẹp, tôi làm chậm trễ thời gian của cô, không thể thu nhiều như vậy được."
"Tiền anh cứ cầm đi!" Bảo Châu hỏi: "Ngoài con đường này còn có đường khác không?"
"Có thể theo đi lối trang trại Cao Nhiên. Nhưng sẽ mất hơn một giờ."
"Chỉ cần không bị người nhà tôi bắt về là được, vậy anh cứ đi lối trang trại Cao Nhiên đi!"
"Đi! Dù sao cô cũng trả cho tôi đủ tiền rồi."
Lái xe lại quay đầu xe, đi vòng trở lại.
Trong lòng ông ta đang cầu khẩn người bắt kẻ giết người này mau tới, trong lòng khẩn trương đến mức trên người toát ra đầy mồ hôi lạnh.
"Bác tài, sức khỏe ông kém thế! Trời hôm nay cũng không nóng lắm, sao ông lại toát nhiều mồ hôi vậy?" Bảo Châu lại sinh lòng cảnh giác, hỏi tài xế xe taxi.
Tài xế xe taxi trả lời: "Tôi chạy xe nhiều giờ lắm, mỗi ngày sáng sớm bảy giờ đã bắt đầu đi, buổi tối phải tám giờ đến mười giờ mới có thể về nhà. Ngày nào cũng chạy trên đường từ sáng đến tối như vậy, thiếu rèn luyện sức khỏe nên quả thực hơi yếu.”
"Chứ không phải là ông chột dạ à?" Bảo Châu thấy tài xế xe taxi nói chuyện lưu loát như vậy, nếu đã biết thân phận của cô ta mà còn có thể duy trì bình tĩnh thì tố chất tâm lý quả thật rất tốt.
"Người đẹp, câu này của cô tôi nghe không hiểu rồi. Chỉ khi người ta làm sai thì mới bị lương tâm cắn rứt, còn tôi không làm sai gì sao lại cắn rứt lương tâm được?”
"Chẳng lẽ ông không nói dối tôi sao?" Bảo Châu nhìn thấy người lái xe taxi một tay giữ vô lăng một tay cầm lên thanh sắt dưới yên xe thì hỏi với giọng điệu lạnh lùng.
Đúng lúc này tài xế taxi nhìn thấy một chiếc ô tô ngược chiều, đó là chiếc xe đã được thống nhất trên bộ đàm, đang lái về phía ông ta.
Ông ta cởi dây an toàn không chút do dự, đẩy cửa xe rồi nhảy cả người ra ngoài!