Trác Kỳ nghe thấy đối phương báo tên là Triệu Hùng thì trong lòng giật thót một cái.
Khi tập đoàn Khải Thời đối đầu với tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng, Trác Kỳ đã đưa Từ Anh Mão vào làm cơ sở ngầm. Không ngờ lại bị Triệu Hùng tìm ra.
"Hóa ra là anh à? Tôi còn đang nghĩ làm sao Từ Anh Mão lại có gan gọi điện thoại cho tôi như vậy." Trác Kỳ cười lạnh vài tiếng.
"Nghe nói anh là người phát ngôn mới của nhà họ Lưu?" Triệu Hùng hỏi.
"Không sai! Sao, anh sợ à?" Trác Kỳ hỏi ngược lại.
Triệu Hùng cười khẽ, nói: "Tôi đang buồn vì không có đối thủ xứng tầm đây. Hi vọng anh không để cho tôi thất vọng!"
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ là một đối thủ đủ tư cách." Trác Kỳ nói.
"Cô Kim Châu ở trong tay các anh phải không?" Triệu Hùng hỏi.
"Không sai! Người phụ nữ này giúp anh lấy được thuốc giải, để anh cứu được người nhà họ Triệu. Tôi còn đang phái người vây bắt cô ta thì không ngờ cô ta lại chủ động đưa tới cửa. Nhân tiện, nếu anh nghi ngờ tôi đang nói dối thì tôi cho anh nghe thử giọng nói của cô ta nhé!"
Trác Kỳ đang ở trong phòng giam, anh ta bấm nút loa ngoài trên điện thoại, đưa tới trước mặt Kim Châu.
Kim Châu to tiếng mắng Trác Kỳ: "Trác Kỳ, đồ khốn nạn, đồ chết dẫm! Anh mang em gái tôi đi đâu rồi? Cho dù lúc sống tôi không giết được anh thì có chết tôi cũng làm ma đến giết chết anh."
"Bốp!"
Trác Kỳ tát một cái vào mặt Kim Châu, lạnh lùng nói: "Con khốn, tôi còn không cho cô cơ hội được làm ma đâu."
"Phi!" Kim Châu phun một ngụm nước bọt vào người Trác Kỳ.
Bỗng nghe thấy tiếng Triệu Hùng truyền ra từ trong điện thoại.
"Trác Kỳ, mất công tôi còn coi anh là một đối thủ đáng gờm. Anh làm một thằng đàn ông lại dùng loại thủ đoạn đê tiện như vậy để đối phó với phụ nữ. Xem ra, anh không xứng làm đối thủ của tôi rồi!"
"Thế nào, mới vậy đã không chịu nổi rồi à? Triệu Hùng, hóa ra nhược điểm của anh là phụ nữ à!" Trác Kỳ đắc ý nở nụ cười." Đúng rồi, Kim Châu đưa thuốc giải cho anh, giúp anh cứu người nhà họ Triệu, nói thế nào thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của anh, anh không đến cứu cô ta thì khó coi quá nhỉ! Tôi cho anh một tuần, một tuần sau đến nhặt xác cho Kim Châu đi." Nói xong liền cúp máy.
Triệu Hùng không nói được một lời, ném điện thoại trả cho Từ Anh Mão.
Từ Anh Mão tiếp được điện thoại, thấy Triệu Hùng xoay người định đi liền ôm lấy đùi anh nói: "Hội trưởng Hùng, cậu làm như vậy là hại tôi rồi! Cậu để cho anh Kỳ biết việc này rồi thì anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi. Tôi van cậu, cậu cứu tôi với.”
Triệu Hùng lạnh giọng nói: "Tôi sẽ không cứu một con chó đâu! Từ Anh Mão, tôi đã đồng ý sẽ không tự mình ra tay đối phó với ông. Nhưng Trác Kỳ đối phó với ông thì không ở trong phạm vi hứa hẹn của tôi, tự giải quyết cho tốt đi!" Nói xong liền đẩy Từ Anh Mão ra rời khỏi phòng.
Sau khi ra cửa Triệu Hùng thấy Tàn Kiếm đã đánh cho đám vệ sĩ của Từ Anh Mão quỳ rạp trên mặt đất, nói với cậu ta: "Chúng ta đi!"
Nhà họ Lưu ở Nha Trang!
Sau khi Trác Kỳ đe dọa Triệu Hùng thì anh ta lại phát giận.
Từ Anh Mão là một nước cờ anh ta đặt bên Triệu Hùng từ sớm, nhưng tên Từ Anh Mão này đúng là quá thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy đã bị bại lộ.
Trác Kỳ thấy Từ Anh Mão lại gọi điện thoại tới thì không nhận mà trực tiếp tắt máy.
Anh ta lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho một người phụ nữ tên là Bảo Châu.
"Anh Kỳ!" Bảo Châu kính cẩn trả lời Trác Kỳ.
Trác Kỳ nói với Bảo Châu: "Từ Anh Mão giờ giữ lại vô dụng rồi, xử lý ông ta đi.”
"Vâng tôi biết rồi!" Bảo Châu đáp.
Sau khi cúp điện thoại Trác Kỳ nheo mắt đi đến trước mặt Kim Châu, vươn tay nhéo cằm cô rồi nói: "Cô vẫn còn tác dụng nên sẽ giữ mạng của cô lại vài ngày, một tuần sau sẽ là ngày chết của cô. Nhưng cô yên tâm! Tôi sẽ giúp cô chăm sóc kỹ em gái, tôi cực kỳ hài lòng với biểu hiện trên giường của cô ấy đấy. Ha ha ha ha…"
"Phi! Thằng đê tiện, sớm muộn gì anh cũng nhận báo ứng."
"Ít nhất thì cô sẽ chết trước tôi đấy."
"Bốp…"
Từ Anh Mão tát vào mặt Kim Châu một lần nữa, nói với giọng giận dữ: “Đồ chó cái, cô cứ an tâm ở trong này chờ làm mồi câu đi!" Nói xong thì quay người rời khỏi phòng giam.
Ngay sau khi Trác Kỳ rời đi Lưu Hải Yến và Ngân Châu đang trốn trong bóng tối đã nhìn thấy anh ta bước ra khỏi nhà giam phía Bắc.
Ngân Châu vừa muốn đi lên tra hỏi Trác Kỳ thì Lưu Hải Yến đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, lắc đầu ra hiệu đừng hành động hấp tấp.
Đợi đến khi Trác Kỳ đã đi xa Lưu Hải Yến mới kéo Ngân Châu đi theo con đường nhỏ tới phòng mình.
"Cô Ngân Châu, cô nhìn thấy chứ! Chị của cô đang bị nhốt trong phòng giam kia. Cô có cứu cô ấy không là chuyện của cô. Nhưng cô nhất định không được nói ra chuyện tôi giúp cô." Lưu Hải Yến dặn Ngân Châu.
Ngân Châu gật đầu, nói lời cảm ơn với Lưu Hải Yến: "Cám ơn cô hai!"
"Cô Ngân Châu, phòng giam phía bắc trông coi rất chặt. Cô phải hành động cẩn thận.”
"Yên tâm đi, tôi có biện pháp!" Ngân Châu tức giận: "Không ngờ Trác Kỳ lại thật sự bắt chị tôi!"
"Tính mạng của cô Kim Châu bây giờ rất nguy ngập. Nay quyền lực của nhà họ Lưu đang nằm trong tay Trác Kỳ, bố tôi không cho tôi nhúng tay vào việc này, vì rơi vào đường cùng nên tôi mới tìm cô.”
Lưu Hải Yến lo lắng Ngân Châu sẽ làm hỏng chuyện nên dặn cô rất kỹ: "Cô Ngân Châu, càng là lúc này thì cô càng phải giữ bình tĩnh. Nhất định không được rối loạn! Việc giải cứu cô Kim Châu còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được. Chị cô đã giúp Triệu Hùng phá hỏng kế hoạch đầu độc cả nhà họ Triệu nên bố tôi hận chị cô thấu xương, hận đến mức chỉ muốn tiêu diệt cô ấy cho thỏa nỗi lòng. Haiz, tôi ghét nhất là loại chuyện tranh đấu giang hồ kiểu này.”
"Cô hai, tôi nhìn ra được cô là một người tốt!"
"Không nói tới là người tốt hay không, chỉ là vì có vài việc tôi nhìn không ưa mắt mà thôi." Lưu Hải Yến cười khổ mà nói.
"Cô Ngân Châu, thời gian cô tới nhà họ Lưu chúng tôicũng không ngắn, cô biết phong cách hành sự của bố tôi rồi đấy. Chị cô làm hỏng kế hoạch lớn của ông ấy, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho chị cô đâu."
"Cám ơn cô hai, tôi sẽ không làm việc lỗ mãng đâu. Tôi ở trong phòng cô lâu quá người khác nhất định sẽ nghi ngờ. Tôi đi về trước đây!"
"Được!" Lưu Hải Yến gật đầu.
Hải Phòng!
Sau khi Triệu Hùng rời khách sạn với Tàn Kiếm liền dặn cậu ta: "Tàn Kiếm, tiếp tục theo dõi Từ Anh Mão. Nếu ông ta rời đi tôi sẽ sắp xếp cho cậu và Nông Tuyền cùng nhau đi theo."
"Anh Hùng, không phải anh muốn dạy cho Từ Anh Mão một bài học sao? Sao lại phải đi theo ông ta làm gì?" Tàn Kiếm không hiểu hỏi lại.
Triệu Hùng nhỏ giọng nói với Tàn Kiếm: "Từ Anh Mão tiết lộ ra người phía sau màn thì nhất định Trác Kỳ sẽ phái người giết ông ta. Cậu hiểu ý tôi rồi chứ?”
Tàn Kiếm nghe xong mới giật mình hiểu ra, hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, ý của anh là chúng ta nhân cơ hội diệt trừ luôn cao thủ đối phương phái tới sao?"
Triệu Hùng nói: "Có thể bắt sống thì càng tốt! Như vậy có thể ép bọn họ nói ra đồng lõa. Nếu thật sự không được thì đương nhiên phải tiêu diệt bớt người của họ đi. Cậu phải hiểu, diệt trừ đối thủ nghĩa là làm cho chính mình lớn mạnh hơn.”