Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1528




Tiết Ân đợi một đêm cũng không thấy Kim Châu trở về. Điều này khiến cho anh ta gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, không biết nên như thế nào cho phải.

Lúc ăn sáng, Mã Bá Lộc nghe nói Tiết Ân không đến ăn cơm. Sau khi anh ăn xong bữa sáng liền đi tới phòng của Tiết Ân.

Tiết Ân nhìn thấy Mã Bá Lộc tới, gấp giọng hỏi: “Cậu Mã, có tin tức gì của cô Kim Châu không?”

Mã Bá Lộc lắc đầu, nói: “Tôi đã phái người canh chừng ở cổng nhà họ Lưu. Nếu như có tin tức của cô Kim Châu, bọn họ sẽ ngay lập tức báo cho tôi biết.”

“Nhưng mà cô Kim Châu cả đêm rồi chưa về, có thể là cô ấy đã bị nhà họ nhà họ Lưu giữ.”

“Tôi biết! Bất quá, lão già nhà họ Lưu kia đến ngay cả mặt  mũi của bố tôi mà cũng không nể, chớ nói chi là tôi.” Mã Bá Lộc thở dài, nói: “Tiết Ân, chuyện cho tới nước này, hay là đừng nên giấu giếm nữa. Tôi cho rằng, hẳn là nên để Triệu Hùng biết chuyện này. Để cho anh ấy quyết định đi!”

Tiết Ân nhẹ nhàng gật đầu.

Tiết Ân không dám tự tiện làm chủ, nếu là luận quyền mưu, Triệu Hùng có thể ném bọn họ văng xa mấy con phố.

Triệu Hùng vừa mới ăn sáng xong, vừa muốn đưa hai con gái Dao Châu với Văn Hải đi học thì điện thoại đúng lúc vang lên.

Thấy là người gọi tới là Tiết Ân, Triệu Hùng nhận cuộc gọi, hỏi: “Tiết Ân, có chuyện gì sao?”

“Anh Hùng, cô Kim Châu đi đâu đó cả đêm qua chưa về. Rất có thể đã lẻ loi một mình đi thăm dò nhà họ Lưu trong đêm, đã bị nhà họ Lưu bắt lại.”

“Cái gì?” Triệu Hùng nghe xong giật nảy cả mình, chuyện mà mình lo lắng, cuối cùng vẫn xảy ra: “Không phải tôi đã dặn anh phải trông chừng cô ấy sao sao?’’

“Thật xin lỗi, là tôi thất trách! Hôm qua ban ngày tôi đi mua sắm cùng với cô Kim Châu, ban đêm nghỉ ngơi sớm, buông lỏng cảnh giác với cô ấy.”

“Anh Hùng, bây giờ cần phải làm gì?” Tiết Ân hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói với Tiết Ân: “Trước tiên anh không thể hành động tùy tiện. Để Mã Bá Lộc giúp đỡ tìm hiểu một chút tin tức của nhà họ Lưu, để tôi suy nghĩ cách giải quyết đã.”

“Vâng!” Tiết Ân đáp.

Sau khi Triệu Hùng lần lượt đưa con gái Dao Châu và Văn Hải đến trường học, anh đi đến văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn, tìm anh ấy thương lượng cách giải quyết.

Nhà họ Lưu ở Nha Trang!

Sau khi thức dậy, Lưu Hải Yến ngay lập tức nghe được quản gia báo cáo nói, tối hôm qua nhà họ Lưu đã bắt được một người phụ nữ đột nhập.

“Nữ?” Lưu Hải Yến mắt lộ ra kinh ngạc, hỏi quản gia.

“Đúng vậy, là nữ!” Quản gia nhẹ gật đầu.

Từ sau khi bố của Lưu Hải Yến quyền hành giao cho Trác Kỳ, Lưu Hải Yến sắp đặt một ít tai mắt, cô ta không quá xem trọng người tên trác này. Cho nên, âm thầm căn dặn quản gia, nếu như nhà họ Lưu có xảy ra chuyện gì thì nhất định phải báo cho cô ta biết.

Lưu Hải Yến hỏi quản gia: “Người phụ nữ kia đang bị nhốt ở đâu?”

“Tại phòng giam phía bắc!” Quản gia giải thích nói: “Có điều, anh Kỳ đã ra lệnh, không cho phép để bất luận kẻ nào tới gần phòng giam.”

“Bao gồm cả tôi sao?”

“Có lẽ vậy!”

Đôi mi thanh tú Lưu Hải Yến nhíu lại, tự lẩm bẩm: “Tên Trác Kỳ làm việc càng ngày càng quá mức. Tôi cũng phải đi nhìn thử xem, người phụ nữ đột nhập vào này là ai?”

“Cô hai, vậy tôi xin phép lui xuống trước.”

“Ừ! Ông đi xuống trước đi.”

Sau khi quản gia rời đi, Lưu Hải Yến đem thị nữ Lâm Thanh Thảo hoán tới.

Lâm Thanh Thảo đi vào Lưu Hải Yến gian phòng sau, cao hứng hỏi: Tiểu thư, ngươi gọi ta là muốn cùng đi dạo phố sao?

Lưu Hải Yến lườm người giúp việc Lâm Thanh Thảo một chút, nói: “Tôi tìm cô có việc! Cả ngày cô chỉ biết đi dạo phố.”

“Chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Thảo hỏi.

Lưu Hải Yến dặn dò Lâm Thanh Thảo: “Tối hôm qua, có một người phụ nữ đột nhập vào nhà họ Lưu chúng ta, bị giam tại phòng giam phía bắc. Cô đi phòng giam phía bắt nhìn xem một chút, xem người phụ nữ đó là ai?

“Được! Tôi sẽ đi xem ngay!”

Sau khi Lâm Thanh Thảo lên tiếng thì ngay lập tức xoay người tới phòng giam phía bắc.

Nội quy ở nhà họ Lưu rất nghiêm ngặt, nếu như có người phạm sai lầm, bình thường đều sẽ bị giam giữ tại phòng giam.

Loại phòng giam này đều được thiết kế theo phòng giam thời cổ đại. Lợi hại nhất gọi là thiên lao, ngoại trừ thiên lao ra, còn có hai gian phòng giam, chia ra gọi là phòng giam phía nam và phòng giam phía bắc.

Phòng giam phía nam hình phạt sẽ nhẹ nhất, phòng giam phía bắc thứ hai, thiên lao thì nặng nhất!

Sau khi Lâm Thanh Thảo đi vào nhà tù phí bắc, cô ta hỏi người canh gác: “Người phụ nữ đột nhập đêm qua, có phải là bị giam giữ ở đây hay không?”

Hai người đứng canh gác anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng nhẹ gật đầu.

Vẻ mặt Lâm Thanh Thảo nghiêm túc, nói: “Theo mệnh lệnh của cô hai, toi đến đây xem người phụ nữ đó một chút.

“Lâm Thanh Thảo, ngài Trác đã ra lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần nhà tù.”

“Sao đây? Ngay cả mệnh lệnh của cô hai cũng không được hay sao?” Lâm Thanh Thảo chớp chớp đôi mi thanh tú.

“Cô đừng làm khó chúng tôi. Có chuyện gì, thì cứ đợi cô hai trực tiếp đi tìm anh Kỳ nói đi! Chúng tôi chỉ là dựa theo mệnh lệnh mà làm việc, nếu như tự ý đồng ý cho cô vào, vậy thì anh Kỳ nhất định sẽ trách phạt chúng tôi.”

Lâm Thanh Thảo thấy hai tên vệ sĩ không chịu cho qua, tức giận đến xanh mặt.

Hai người này vẫn luôn đem Trác Kỳ ra để bên miệng, rõ ràng không để cô hai Lưu Hải Yến vào mắt.

Cô khẽ kêu một tiếng, xông lên phía trước, chuẩn bị giáo huấn hai tên vệ sĩ canh gác.

Sau lưng chợt truyền đến một tiếng quát chói tai: “Dừng tay!”

Lâm Thanh Thảo quay đầu, thấy Trác Kỳ mang theo Trần Hoàng Vương đứng ở một chỗ phía sau cách đó không xa.

Trác Kỳ mang theo Trần Hoàng Vương đi tới, đến bên cạnh Lâm Thanh Thảo, trừng mắt nói với Lâm Thanh Thảo: “Lâm Thanh Thảo, nếu không phải là có mệnh lệnh của cô hai, chỉ bằng việc cô lén xông vào nhà tù phía bắc, tôi liền có thể đưa cô đi định tội, chấp hành gia pháp nhà họ Lưu.”

Sau lưng Lâm Thanh Thảo có Lưu Hải Yến  làm chỗ dựa, cô ta cùng Lưu Hải Yến quan hệ thân thiết như hai chị em, biết Lưu Hải Yến rất không thích Trác Kỳ.

Lâm Thanh Thảo ngẩng khuôn mặt nhỏ, nói Trác Kỳ: “Anh Kỳ, tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh. Nếu anh có ý kiến gì thì cứ đi tìm cô hai của chúng tôi đi.”

“Sao đây, muốn lôi cô hai tới dọa tôi à? Cô có biết bây giờ tôi là người làm chủ ở nhà họ Lưu hay không! Coi như tôi không trị được cô hai, chẳng lẽ còn trị không được một con nhóc miệng còn hôi sữa như cô sao?”

“Anh!...”

Lâm Thanh Thảo bị Trác Kỳ tức giận đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Cô ta cũng biết hiện tại đại quyền đang ở trong tay Trác Kỳ.

Trưởng tộc nhà họ Lưu đang bế quan, Lưu Văn Nhân bị giam lỏng, Lưu Vũ Tiến lại biến thành tàn tật, chỉ có Lưu Hải Yến xem như người bình thường.

Chỉ có một điều làm cho Lâm Thanh Thảo không nghĩ ra chính là, Trưởng tộc nhà họ Lưu thà rằng đem đại quyền giao cho một người ngoài như Trác Kỳ, cũng không giao cho Lưu Hải Yến.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến giọng nói của Lưu Hải Yến.

“Trác Kỳ, anh thật sự là càng ngày càng không để tôi ở trong mắt rồi đúng không? Người của tôi mà anh cũng dám xử phạt?”

Nhìn thấy Lưu Hải Yến tới, Lâm Thanh Thảo vui mừng chạy vội đến đứng phía sau Lưu Hải Yến, thân thiết kêu một tiếng: “Cô chủ!”

Lâm Thanh Thảo thêm mắm thêm muối, cáo trạng nói: “Cô chủ, tôi theo lệnh của cô đến nhà tù phía bắc để xem người đột nhập tối qua. Thế nhưng là ngài Trác nói, không cho bất luận kẻ nào tới gần nhà tù. Tôi nói tên của cô ra, nhưng ngài Trác ngài ấy nói quyền hành đang ở trong tay ngài ấy, cho dù là cô hai cũng không được.”

Lâm Thanh Thảo trừng Trác Kỳ một chút, trên mặt mang dáng vẻ đắc ý, ý là: “Xem xem anh còn càn rỡ được không!”

Trong lòng Lưu Hải Yến khó chịu với Trác Kỳ từ lâu, đi đến bên cạnh Trác Kỳ, nói: “Trác Kỳ, xem ra từ sau khi để anh làm người đại diện của nhà họ Lưu, dường như anh không để cô hai là tôi đây ở trong mắt.

“Cô hai cô đã nói quá lời! Trác Kỳ tôi đây làm việc, hết thảy cũng là vì nhà họ Lưu.”

“Mở cửa nhà tù ra! Tôi phải đến nhìn một lần, là ai mà ban đêm lại dám xông vào nhà họ Lưu?” Lưu Hải Yến khuôn mặt lạnh ngắt, tức giận quát.

Trác Kỳ nói: “Thật có lỗi, cô hai! Tha thứ cho tôi không thể làm theo mệnh lệnh.