Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1520




Nếu không phải vì tiếp tục tu luyện Âm Dương Chung, Ngân Châu thật muốn g iết chết Trác Kỳ. Thế nhưng Âm Dương Chung, là cổ thuật ẩn chứa một loại công phu cường đại nhất. Một khi đã luyện thành, tu vi sẽ được xếp vào top mười Thiên bảng. Bởi vì bị hấp dẫn bởi loại sức mạnh cường đại này, Ngân Châu bây giờ chỉ muốn đã luyện thành Âm Dương Chung, lại tìm cơ hội giải quyết Trác Kỳ sau.

Ngân Châu lớn lên so với Kim Châu còn đẹp hơn.

Nhưng thời điểm cô sống tại Vân Hương, luôn luôn có thể nghe người phía bên ngoài nói, thế giới bên ngoài đẹp đẽ diệu kì như thế nào.

Ngân Châu rất muốn nhìn thấy thế gian phồn hoa bên ngoài, đặc biệt là những truyền thuyết về vẻ đẹp của Trung Địa. Có cả những giai thoại về danh nhân, đều là những nét văn hóa mà “Vân Hương” của họ không có.

Ngân Châu thật rung động!

Cho đến khi cô gặp được người đàn ông đẹp trai như Trác Kỳ, cô liền quên giáo huấn của tổ tiên, lựa chọn cùng Trác Kỳ ở bên nhau. Hơn nữa còn cùng nhau tu luyện Âm Dương Chung với Trác Kỳ.

Trên đường đi, Ngân Châu cũng không tiếp tục để ý tới Trác Kỳ. Hiển nhiên còn đang tức giận người đàn ông này.

Sau khi trở lại nhà họ Lưu ở Nha Trang, Lưu Hải Yến ngay lập tức biết được Trác Kỳ cùng cô Ngân Châu trở về.

Cô đi tới nơi ở cô Ngân Châu.

Cốc Cốc Cốc!

Gian phòng kêu lên vài tiếng âm thanh gõ cửa.

Ngân Châu nghe tiếng đập cửa nhẹ nhàng này, liền biết không phải là Trác Kỳ. Kêu lên một tiếng: “Mời vào!”

Lưu Hải Yến đẩy cửa đi vào gian phòng của Ngân Châu.

Ngân Châu thấy là Lưu Hải Yến, đứng dậy khom người lên tiếng chào hỏi nói: “Cô hai!”

Ngân Châu là khách quý của nhà họ Lưu. Từ khi cô đi vào nhà họ Lưu ở Nha Trang, cả ngày chỉ tự giam mình ở bên trong phòng. Ngoại trừ cùng Trác Kỳ tu luyện Âm Dương Chung, có thể nói là cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới. Cùng với người của nhà họ Lưu, càng ít gặp nhau.”

Lưu Hải Yến đi thẳng vào vấn đề hỏi Ngân Châu: “Cô Ngân Châu, cô có phải có một người chị gái tên là Kim Châu hay không?

Ngân Châu mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc, không biết được Lưu Hải Yến vì sao lại đột nhiên hỏi cô về chị Kim Châu.

Nhẹ gật đầu, nói: “Không sai! Tôi có một người chị tên là Kim Châu.”

“Tôi có người bạn gọi điện thoại đến, hỏi thăm cô có phải đang ở tại nhà họ Lưu chúng tôi hay không, bị tôi nói mấy câu cho qua chuyện. Nhưng mà tôi nghe nói chị của cô muốn tới nhà họ Lưu ở Nha Trang, tới tìm cô!”

“Cô hai, chuyện này là thật ư?” Cô Ngân Châu nghe vậy giật nảy cả mình.

Lưu Hải Yến cười một chút, nói: “Tôi và cô Ngân Châu vừa mới quen, cô cho rằng tôi cần thiết đi lừa cô hay sao? Tôi sở dĩ đến nói tin tức này cho cô là bởi vì cô là khách quý của nhà họ Lưu chúng tôi. Về phần cô có gặp chị của cô hay không là chuyện riêng của cô.” Nói xong, quay người rời khỏi phòng Ngân Châu.

Ngân Châu khi biết chị Kim Châu muốn tới nhà họ Lưu ở Nha Trang để tìm cô thì gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, trong phòng lượn tới lượn lui đi qua đi về.

Trước đó, cô dùng cổ độc giúp đỡ nhà họ Lưu khống chế được toàn bộ nhà họ Triệu.

Chị Kim Châu lại trợ giúp Triệu Hùng giải cổ độc trên người nhà họ Triệu, điều này khiến gia chủ nhà họ Lưu vô cùng bất mãn. Phái người đi khắp bốn phía tìm kiếm Kim Châu.

Hiện tại, chị Kim muốn tới Nha Trang, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Sau khi Kim Châu cùng Tiết Ân tiến vào Nha Trang, cũng không có trực tiếp đi đến nhà họ Lưu tìm đến Ngân Châu, mà là nghe theo lời Triệu Hùng đề nghị, đi tới tập đoàn Mã thị gặp được Mã Bá Lộc.

Mã Bá Lộc sau khi biết Kim Châu muốn đến nhà họ Lưu tìm em gái Ngân Châu, không khỏi nhíu chặt lên lông mày.

Bố của Mã Bá Lộc, Mã Thời Sinh, ra mệnh lệnh rõ ràng cấm Mã Bá Lộc kiếm chuyện với nhà họ Lưu. Cho nên, dù cho Mã Bá Lộc là thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy số một ở Hải Nam, cũng không dám tìm nhà họ Lưu gây phiền phức.

Nể tình mặt mũi của Triệu Hùng, nếu như Mã Bá Lộc không giúp Kim Châu, cũng không thể nào nói nổi.

Mã Bá Lộc nói với Kim Châu: “Như vậy đi, cô Kim Châu. Tôi có thể mang cô đến nhà họ Lưu nhìn một cái. Có điều cô phải đóng vai làm vệ sĩ thân cận của tôi mới được. Mặt khác, cô không thể gây chuyện. Nếu cô đồng ý với những điều kiện này của tôi, tôi mới có thể dẫn cô đến nhà họ Lưu.”

“Có thể, tôi đồng ý với anh!” Kim Châu sảng khoái đáp ứng.

Triệu Hùng có nói qua, nhà họ Lưu ở Nha Trang giống như là đầm rồng hang hổ. Lấy năng lực của Triệu Hùng cũng không dám xông vào nhà họ Lưu. Kim Châu cũng không dám lỗ mãng.

Trước tiên cùng Mã Bá Lộc đến nhà họ Lưu nhìn một cái cũng tốt, mặc dù không thể nhìn thấy gái Ngân Châu, chí ít cũng có thể làm quen một chút tình huống ở nhà họ Lưu, để sau này thuận tiện làm việc.

Mã Bá Lộc căn dặn Tiết Ân, nói: “Tiết Ân, anh là người của Triệu Hùng. Nếu để cho người nhà họ Lưu phát hiện anh tại Nha Trang, sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều. cô Kim Châu cùng với tôi sẽ rất an toàn. Anh hãy ở tại nhà họ Mã chúng tôi đi!”

“Được thôi! Tôi nghe theo cậu chủ Mã sắp sếp! Hai tay Tiết Ân ôm quyền, đối Mã Bá Lộc thi lễ một cái.

Mã Bá Lộc nhẹ gật đầu, nói với Kim Châu: “Cô Kim Châu, cô và Tiết Ân hôm nay ở lại ngay nhà họ Mã tôi. Tôi đi sắp xếp một chút, ngày mai dẫn cô đi nhà họ Lưu.”

“Khiến cho cậu chủ Mã ngài thêm phiền toái rồi!” Kim Châu thi lễ một cái với Mã Bá Lộc.

Mã Bá Lộc sai người dẫn Kim Châu cùng Tiết Ân đến nhà họ Mã.

Sau khi sắp xếp ổn thoả, anh ta gọi cho Triệu Hùng một cuộc điện thoại.

“Triệu Hùng, anh tại sao lại để Kim Châu đi đến Nha Trang? Ngay cả nhà họ Mã chúng tôi cũng không dám trêu chọc nhà họ Lưu, anh để cho bọn họ tới, một khi chọc giận nhà họ Lưu, cũng có kết cục không tốt! Đến lúc đó nhà họ Mã tôi cũng bất lực.”

Triệu Hùng thở dài, giải thích với Mã Bá Lộc, nói: “Cậu chủ Mã, tôi đã khuyên cô Kim Châu biết bao nhiêu lần. Nhưng cô ấy từ Vân Hương đến, mục đích chính là muốn mang em gái Ngân Châu của cô ấy về. Tôi không còn biện pháp nào, mới phái Tiết Ân đi cùng một chỗ, thân cận bảo hộ cho Kim Châu.”

“Anh không nói nhà họ Lưu là nơi đầm rồng hang hổ sao? Đây cũng quá nguy hiểm đi. Tôi chỉ có thể mang cô Kim Châu đến, để cô ấy nhìn tình huống bên trong nhà họ Lưu một chút. Về phần cô ấy sau này hành động như thế nào, phải nhờ vào chính cô ấy rồi.”

“Cậu chủ Mã! Anh có thể vì tôi làm chuyện những này, tôi đã vô cùng cảm kích!”

“Thằng nhóc anh bớt bớt lại chút, lần sau tôi đi Hải Phòng, nhớ chuẩn bị rượu ngon cho ta!”

“Yên tâm đi! Lúc anh đến, tôi tự mình đi tiếp anh.”

Hai người đồng thời cười ha hả.

Bạn bè cho dù không nhiều, nhưng có mấy người bạn như vậy, cho dù cách một khoảng thời gian không liên hệ, nói chuyện vẫn giống như bạn tốt nhiều năm.

Mã Bá Lộc bạn bè bên người rất nhiều, nhưng người thực tình cùng anh ta ở chung lại chẳng có bao nhiêu. Những người kia cả ngày vây bên người hắn, nịnh nọt phú nhị đại là anh ta, còn không phải muốn mượn cơ hội để trèo lên nhà họ Mã.

Triệu Hùng quen Mã Bá Lộc là do bố của Mã Bá Lộc, Mã Thời Sinh, cùng mẹ của Triệu Hùng, TầnUyển có quan hệ, từ đó hai người mới quen đã thân. Rồi cùng Lý Kim, Trương Tử An, Tô Hữu Hiệu, hợp thành nhóm năm người.

Sau khi cúp điện thoại, Mã Bá Lộc đi tới cửa sổ sát đất trước văn phòng.

Vị trí tập đoàn Mã Phong, là một tòa nhà văn phòng CBD tại trung tâm Nha Trang.

Tại toà này tràn đầy không khí đô thị, lại có một khối sức mạnh đáng sợ ẩn thân ở bên cạnh. Điều này khiến Mã Bá Lộc trong lòng cảm thấy mười phần không thoải mái.

Nhà họ Lưu, hai chân Lưu Vũ Tiến đã biến thành tàn tật.

Lão già nhà họ Lưu kia lại nhất quyết không chịu lộ diện!

Mã Bá Lộc đã nghe nói quyền lực nhà họ Lưu do một người tên Trác Kỳ điều khiển.

Lão già nhà họ Lưu kia thà rằng đem quyền lực giao cho một người ngoài, cũng không giao cho hai người con gái của ông ta.

Xem ra, cái người Trác Kỳ này không đơn giản!