Đám cưới của Trọng Ảnh đã kết thúc, Triệu Hùng bắt tay vào chuẩn bị cho việc “Nhà họ Tiêu” cùng gia đình mình chuyển đến “Ngũ Tộc Thôn”.
Vừa hay hôm nay rảnh không có việc gì làm, sau khi ăn sáng xong, Triệu Hùng lái xe đến Ngũ Tộc Thôn.
Thấy Triệu Hùng tới, mọi người nhà họ Triệu đều chào hỏi với anh trên đường.
“Anh Hùng!”
“Anh Hùng!”
Triệu Hùng chào hỏi từng người một.
Tuy không phải là người thừa kế của nhà họ Triệu nhưng địa vị của anh trong nhà họ Triệu lại vô cùng cao. Tất cả đều bắt nguồn từ chuyến đi của Triệu Hùng đến Vân Hương để lấy thuốc giải độc về.
“Anh Hùng!” Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai anh.
“Thực sự là anh!” Triệu Hiền từ phía sau một cây cột ló ra.
Thời tiết tháng 5 rực rỡ,Triệu Hiền mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, xung quanh cô ấy như tỏa ra hào quang mờ ảo, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần.
Triệu Hùng sững sờ nhìn Triệu Hiền, nói đùa: “Triệu Hiền, em càng ngày càng xinh đẹp! Ai cưới được em, thật sự là phúc mấy đời tu luyện.”
Triệu Hiền sờ soạng góc quần áo, chán nản nói: “Anh Hùng, em còn chưa có bạn trai. Anh muốn trêu đùa cũng không đùa nổi!”
Triệu Hùng haha cười nói: “Chỉ cần em gật đầu, những vệ tinh theo đuổi em nhất định phải xếp hàng từ Hải Nam đến Hải Bắc mới hết. Em gái anh xinh đẹp như vậy, làm sao mà lại không gả đi được chứ? “
“Nhưng em muốn tìm một người đàn ông tốt giống như anh Hùng thì có không nhỉ?” Triệu Hiền cười tinh nghịch.
“Triệu Hiền, em lại khen anh rồi.”
“Đúng vậy! Dù sao thì em thấy anh rất tốt mà.” Triệu Hiền bước tới, vòng tay qua vai Triệu Hùng, nũng nịu nói: “Anh Hùng, đi chơi cờ với em đi! Anh đã lâu không chơi cờ với em rồi... “
“Cờ vây hay là cờ tướng?”
“Cờ cá rô!” Triệu Hiền bật cười giòn tan, khẽ hé môi nói: “Cờ vây hay cờ tướng em đều không phải đối thủ của anh, cờ cá rô may ra có thể còn có cơ hội thắng anh!”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Vậy thì anh chơi với em một lát!”
Triệu Hùng đi theo Triệu Hiền về phòng cô ấy.
Dọc đường đi, Triệu Hùng không thấy cha mình là Triệu Khải Thời, cũng không thấy những người chú khác và đám người Triệu Hằng, anh cảm thấy rất kỳ quái.
“Triệu Hiền, bố anh và mấy người bọn họ đâu?” Triệu Hùng hỏi Triệu Hiền.
“Bác đi trồng cây với bọn họ rồi!”
“Trồng cây?”
“Ừ! Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người. Bác nói phong thủy ở Ngũ Tộc Thôn rất tốt, nhất định con cháu đời sau nhà họ Triệu sẽ thịnh vượng, nên kéo mấy người đi trồng cây.” Sợ Triệu Hùng chuồn mất nên cô ấy liền nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh đã nói chơi cờ với em, không được nuốt lời đâu đó.”
“Được được! Đi chơi cờ.”
Sau khi hai người đặt bàn cờ, Triệu Hùng nhanh chóng dùng công kích chiếm một số vị trí quan trọng trong trại cờ của Triệu Hiền.
Triệu Hiền nhíu mày, hai người chơi cờ, cô ấy rất ít khi thắng Triệu Hùng.
Có điều, cả hai người đều đã trưởng thành.
Triệu Hùng từ lâu đã không còn lòng ganh đua hiếu thắng của trẻ nhỏ, anh rất cưng chiều cô em gái Triệu Hiền này. Cố ý nhường vài nước, quản nhiên Triệu Hiền đã thắng Triệu Hùng trong ván đầu tiên.
“Anh Hùng, không phải là anh nhường em đấy chứ?” Triệu Hiền nghi ngờ nhìn Triệu Hùng.
“Anh không nhường, là do đã lâu không chơi cờ, nên có chút chưa quen tay.”
Trong ván thứ hai, Triệu Hùng thi đấu nghiêm túc và gỡ lại một hiệp.
Ở hiệp thứ ba và thứ tư, Triệu Hùng lại cố tình nhường em gái.
Sau khi thắng liên tiếp nhiều ván, Triệu Hiền vui vẻ nói: “Anh Hùng, tài đánh cờ của anh đã xuống dốc rồi!”
“Vậy thì chúng ta chơi cờ vây hay cờ vua đi?” Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hiền lắc đầu nguây nguẩy, vui vẻ nói: “Hôm nay khó khăn lắm em mới thắng được anh về cờ cá rô. Em không muốn tự ngược đâu. Đúng rồi, chúng ta đi tìm bác cả và bọn họ đi.”
“Được!” Triệu Hùng đáp.
Hai người thu dọn quân cờ rồi đi về phía khu vườn sau nhà.
Mặt trời vừa phải, Triệu Khải Thời mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, cầm xẻng đang đào hốc cây.
Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ, và Triệu Khải Trí cũng đang bận rộn, thậm chí cả Triệu Khang cũng ở đó, chỉ có duy nhất Triệu Hằng là không thấy đâu.
Xa xa, Triệu Hiền hét lên với Triệu Khải Thời: “Bác cả, anh Hùng về rồi!”
Triệu Khải Thời nghe được tiếng hét, liền quay đầu nhìn lại.
Ngay khi Triệu Hiền và Triệu Hùng tới, Triệu Khải Thời đưa cái xẻng trong tay cho một người làm nhà họ Triệu.
“Hùng, hôm nay xem ra con có vẻ rảnh rỗi nhỉ?”
“Cũng không nhàn rỗi lắm đâu ạ, còn rất nhiều việc đang chờ con giải quyết. Mấy hôm nữa con và nhà họ Tiêu sẽ cùng nhau chuyển đến Ngũ Tộc Thôn. Vậy nên con đến xem xem.”
Triệu Khải Thời lấy khăn ướt lau tay, nói: “Đi, qua bên kia nói chuyện!”
Triệu Khải Thời đưa Triệu Hùng và Triệu Hiền đến một bàn đá rồi ngồi xuống.
“Cậu bạn Trọng Ảnh của con, đã kết hôn chưa?” Triệu Khải Thời hỏi Triệu Hùng sau khi anh ngồi vào chỗ.
“Kết hôn rồi!”
“Tin tức trên các phương tiện truyền thông con đọc chưa?”
“Con đọc rồi!”
“Con định đối phó với nhà họ Niếp thế nào?” Triệu Khải Thời hỏi tiếp.
Cha Triệu Khải Thời đã có thể đoán được ý định của anh, nhưng Triệu Hùng cũng không quá kinh ngạc.
Triệu Khải Thời vốn là một đại gia kinh doanh, ông tham gia vào các thương vụ mua bán và sáp nhập cũng như tổ chức lại công ty. Có thể gọi đây là một bậc thầy kinh doanh hiện đại.
Triệu Hùng muốn ra tay đối phó với nhà họ Niếp ở tỉnh Sơn Lâm, không chỉ là là vì Trọng Ảnh, mà còn để mở rộng lãnh thổ thương mại.
Việc chỉ phát triển ở tỉnh Hà Tây đã hạn chế rất nhiều sự phát triển doanh nghiệp của Triệu Hùng. Tỉnh Hải Hoa và tỉnh Lam Hỏa đều là đồng minh, Triệu Hùng không muốn ra tay lâu như vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của đồng minh. Vì vậy, mở rộng kinh doanh là lựa chọn kinh doanh tốt nhất.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Nhà họ Niếp dám công khai xúc phạm thanh danh của An Như trong đám cưới của Trọng Ảnh và An Như. Vấn đề này dù là công hay tư, con đều phải tìm nhà họ Niếp để đòi công đạo. Hơn nữa, Nhà họ Niếp trước giờ luôn là cái gai trong mắt con. Nếu công ty con muốn phát triển ra bên ngoài, tỉnh Sơn Lâm là sự lựa chọn tốt nhất. “
“Nhưng con đã bao giờ nghĩ tới, đối thủ của con có thể là người mà Am Cẩu có thể lợi dụng được?”
Triệu Hùng cau mày khi nghe điều này và hỏi: “Ý bố là, Am Cẩu có thể sẽ kéo nhà họ Niếp vào doanh trại của họ?”
“Không phải là “có thể”, mà là nhất định sẽ kéo nhà họ Niếp vào mô hình kinh doanh của bọn họ. Chỉ là khó nói thế lực nào có thể kéo được nhà họ Niếp thôi.” Triệu Khải Thời đột nhiên nói: “Con có thuốc không?”
Triệu Hùng lấy trong túi ra một điếu thuốc và đưa cho cha mình là Triệu Khải Thời.
Khi Triệu Khải Thời nhìn thấy Triệu Hùng hút một hộp thuốc lá nhỏ thường được bán với giá hơn bảy mươi nghìn ở chợ, ông châm một điếu rồi cười nói: “Thằng nhóc này thật tiết kiệm. Hút được loại thuốc rẻ thế này.”
“Con đã quen với loại mùi này! Thuốc lá không phải là thứ tốt, vì vậy bố nên hút ít thôi.” Triệu Hùng thuyết phục cha mình.
Triệu Khải Thời rất quan tâm tới đám cưới của Trọng Ảnh, liền nói với Triệu Hùng: “Con kể cho ta nghe nhà họ Niếp đã tới phá đám cưới như thế nào?”
Vì vậy, Triệu Hùng kể lại một lượt cho Triệu Khải Thời nghe về những truyện xảy ra trong hôn lễ hôm đó.
Khi Triệu Khải Thời nghe đến tên “ông Phong”, ông ta cắt ngang lời Triệu Hùng, nghiêm mặt hỏi: “Con nói nhà họ Niếp mời Phong Vô Ngôn, người đứng thứ ba trong danh sách Thiên bảng, đến làm hộ viện?”
“Vâng! Nhưng Phong Vô Ngôn rất kì lạ. Hắn rõ ràng là cao thủ trong Thiên bảng, nhưng nhìn lại như là võ công rất tầm thường.”
Sắc mặt Triệu Khải Thời trở nên nghiêm túc, ông ta nói: “Không phải Phong Vô Ngôn, mà là anh trai của ông ta Phong Vô Ôn! Hai người họ trông giống hệt nhau, là anh em ruột.”