Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1495




Niếp Cửu Long quay đầu lại nhìn Triệu Hùng và nói: “Họ Triệu kia, cậu còn muốn…”

Lời trong miệng còn chưa nói xong, chỉ thấy Triệu Hùng đột nhiên xuất hiện đến trước mặt ông.

“Chát!” Một âm thanh thanh thót vang lên, trên mặt Niếp Cửu Long xuất hiện một vết đỏ in hằn rõ lên dấu năm ngón tay.

“Đến đây mà không biết lễ nghĩa, nếu ông đã đến tặng quà cho buổi hôn lễ, thì bạt tay này coi như quà đáp lễ lại cho ông đi.” Ánh mắt Triệu Hùng sắt bén như dao, vô cùng thâm sâu lạnh lẽo, trực tiếp đẩy Niếp Cửu Long ra khỏi cửa.

Vốn dĩ Niếp Cửu Long còn muốn trông chờ vào Phong Vô Ngôn làm chỗ dựa cho bản thân. Kết quả, người này không nói tiếng nào đã chạy đi mất.

Niếp Ngọc Hân thấy cha mình bị đánh, tức giận điên cuồng xông về phía Triệu Hùng.

“Triệu Hùng, anh còn thực sự coi mình là ông trời, cái gì cũng làm được, anh dám ra tay đánh cha tôi?” Niếp Ngọc Hân vừa nói vừa nhào về phía Triệu Hùng.

“Cút đi!”

Triệu Hùng không rảnh cùng người phụ nữ điên khùng Niếp Ngọc Hân này đôi co, vung cánh tay lên đã có thể hất Niếp Ngọc Hân đi ra xa.

Niếp Ngọc Hân sau khi từ dưới đất bò dậy, lại tiếp tục nháo nhào về Triệu Hùng, sau đó thì bị Đặng Gia Hân ngăn lại.

“Đồ khốn, mày mau buông tao ra!” Niếp Ngọc Hân hét lên với Đặng Gia Hân.

“Chát!”

“Chát! Chát!”

Đặng Gia Hân tát ba cái liên tiếp vào mặt Niếp Ngọc Hân, có thể ra rõ tiếng khi va chạm vào mặt.

Đặng Gia Hân tức giận nói: “Tôi sớm đã không ưa nổi cách hành xử của nhà họ Niếp các người! Dám mắng tôi là đồ khốn, cô xem cô mới chính là con khốn.” Nói xong, bàn tay cô túm chặt tóc của Niếp Ngọc Hân và nói: “Anh Hùng không động tay đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi đây không đánh phụ nữ! Cút cho tôi!”

Một chân Đặng Gia Hân đá vào người Niếp Ngọc Hân, muốn đá bay Niếp Ngọc Hân ra ngoài.

Hai người vệ sĩ của nhà họ Niếp nhìn thấy Niếp Cửu Long và Niếp Ngọc Hân bị đánh liên tục, còn vị cao thủ Phong Vô Ngôn này thì lại không có ở đây, chỉ đành cố gắng xông lên phía trước.

Trần Văn Sơn vừa cử động thân người, đá một chân đã đá bay người ra xa vài mét.

Những người bên Triệu Hùng ra tay cũng vô cùng cẩn thận, đánh dữ dội về phía bọn người Niếp Cửu Long nhưng đồng thời cân nhắc không làm cho vết thương lộ ra trên người.

Với nguyên tắc anh hùng không chịu thiệt trước mắt, Niếp Cưuu Long nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng và nói: “Tên nhóc nhà cậu, cậu ngay cả tôi cũng dám đánh? Tốt! Rất tốt! Tiếp theo đây, chúng ta chống mắt lên mà xem.” Nói xong, ông chỉ tay về phía vợ chồng An Đình Vinh đang đứng phía xa, nói: “Các người đợi đó cho tôi, tôi không không bỏ qua cho các người!”

“Chúng ta đi!” Niếp Cửu Long tức giận lớn tiếng quay về phía con gái và vệ sĩ nói.

Người nhà họ Niếp lúc đến thì bộ dáng trông rất kiêu ngạo, bây giờ khi ra khỏi cửa trông vô cùng nhếch nhác, xấu hổ.

Trọng Ảnh nắm chặt tay An Như, bảo cô yên tâm đứng trên sân khấu, anh thì chầm chầm đi xuống khán đài, bước về phía Triệu Hùng.

“Triệu Hùng, tờ báo mà nhà họ Niếp đưa tới cho anh viết gì vậy? Trọng Ảnh hỏi.

“À, không có gì!”

Triệu Hùng đưa hai tay ra sau lưng, đem tờ báo trong tay giấu ra phía sau.

Hôm nay là ngày vui của Trọng Ảnh và An Như, Triệu Hùng không muốn bất kì thứ gì làm ảnh hưởng đến hai người họ. Có điều, chuyện cũ của An Như đã bị nhà họ Niếp biết được. Chuyện này có thể che giấu trong nhất thời nhưng không thể che giấu cả đời. Đợi ngày thành hôn qua đi, Triệu Hùng sẽ lựa thời cơ thích hơp để tìm Trọng Ảnh trò chuyện.

Trọng Ảnh là một người tinh tế chu đáo, thấy Triệu Hùng không muốn đưa tờ báo cho mình xem, cũng biết được đây là dụng ý của anh. Trọng Ảnh gật đầu nói: “Được rồi, tôi biết anh làm việc gì cũng có sự cân nhắc của mình, nhưng nếu có việc gì xảy ra, tôi hi vọng anh đừng có giấu tôi.”

Triệu Hùng gật đầu.

Hôn lễ đã xong, Trọng Ảnh và An Như ngồi xe trở về căn nhà ở Ngã Nguyệt Đàm.

Triệu Hùng giữ vợ chồng An Đình Vinh ở lại.

“Đây là đã xảy ra việc gì?” Triệu Hùng đưa tờ báo trong tay đưa qua cho An Đình Vinh, mắt nhìn ông chằm chằm.

Su khi An Đình Vinh nhìn qua tờ báo, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tức giận xé tờ báo ra thành từng mảnh.

Triệu Hùng cũng không ngăn cản hành động của An Đình Vinh, chỉ là ánh mắt nhìn ông ngày càng lạnh xuống.

An Đình Vinh lớn tiếng chửi rủa: “Tên khốn Niếp Cửu Long này đúng là bỉ ổi! Lúc đầu, tôi đồng ý hứa gả An Như cho Niếp Trường là vì xem trọng thế lực nhà họ Niếp, muốn mượn tay nhà họ Niếp giúp đỡ cho nhà họ An.”

“Đối với việc này, An Như đã từng nói với tôi. Vào thời điểm đó, nhà họ Niếp đã lột sạch đồ của con bé sau đó đưa đến phòng của Niếp Trường, muốn để cho hai đứa gạo nấu thành cơm. An Như không thích đứa con ngốc bị bại não đó của nhà họ Niếp nên đã đánh cho Niếp Trường choáng váng rồi chạy trốn khỏi đó. Không ngờ tên cáo già Niếp Cửu Long này thực sự khốn nạn, vậy mà lắp đặt camera giám sát trong phòng con trai ông ta.” An Đình Vinh giọng điệu suy sụp nói.

Triệu Hùng lặng lẽ quan sát sắc mặt của An Đình Vinh, thấy ông đang vô cùng phẩn nộ, không giống như đang giả vờ. Anh lạnh giọng nói: “Hi vọng những điều ông nói với tôi điều là sự thật, Nếu không, để tôi biết được lời ông nói có câu nào giả dối, ông cũng biết hậu quả rồi đó.”

“Đương nhiên là sự thật! Sau khi An Như trốn hôn, lập tức chạy khỏi thành phố Sơn Lâm đi đến Hải Phòng. Những việc sau này, cậu cũng đã biết hết rồi.”

Triệu Hùng nói: “Nếu An Như là vô tội thì chuyện này đương nhiên sẽ không sao!”

Chỉ là hiện tại nhà họ Niếp đã đem chuyện của An Như rêu rao khắp nơi, điều này sẽ tổn hại thanh danh của An Như. Các người phải giúp cô ấy làm rõ chuyện này mới được! Nếu không, cả đời An Như sẽ phải sống trọng sự chỉ trách chế giễu của người khác.”

Diệp Du Mùa gật đầu đồng ý nói: “Hội trưởng Triệu nói rất đúng. Ông à, chúng ta nhất định phải nói rõ ràng minh oan cho An Như. Nếu không, thanh danh của An Như sẽ bị phá hủy.”

An Đình Vinh chau chau mày, không nói gì, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Triệu Hùng liền hỏi An Đình Vinh: “Chủ tịch An, hai người có thể đến tham dự hôn lễ của An Như và Trọng Ảnh, nhất định là đã vạch rõ ranh giới với nhà họ Niếp rồi đúng không?”

“Đúng đúng đúng! Đã không còn liên hệ.”

“Ông là đang lo lắng nhà họ An?”

An Đình Vinh thở dài nói: “Tôi có thể không lo lắng được sao? Nhà họ Niếp là nhà giàu có nhất thành phố Sơn Lâm, công ty nhà họ An chúng tôi đã ba năm liên tiếp không có sự tăng trưởng rồi, ngay cả cổ phiếu của công ty cũng liên tục hạ giá. Bởi vì việc của An Như, tôi đã đắc tội nhà họ Niếp rồi. Điều này nói với nhà họ An chúng tôi mà nói, đúng thật là khó càng thêm khó.”

Triệu Hùng nói: “Trước đây tôi đã hứa với ông, chỉ cần ông đồng ý cho Trọng Ảnh và An Như ở bên nhau, tôi sẽ giúp đỡ nhà họ An, câu này vẫn còn có hiệu lực! Vì vậy, về việc của nhà họ An, hai người không cần quá lo lắng.”

An Đình Vinh vẫn luôn lo lắng Triệu Hùng sẽ thất hứa.

Triệu Hùng đã trực tiếp hứa như vậy, sẽ giúp đỡ nhà họ An vượt qua giai đoạn khó khăn này, điều này khiến cho An Đình Vinh rất vui.

An Đình Vinh vội vàng cười nói: “Vậy thì cảm ơn hội trưởng Triệu nhiều rồi!”

Diệp Du Mùa nhẹ nhàng nắm cánh tay An Đình Vinh, nói: “Như thế nào, đã đã nói rồi con người của hội trưởng Triệu đáng tin hơn Niếp Cửu Long nhiều đúng không?”

“Du Mùa, vẫn là bà có mắt nhìn!” An Đình Vinh quay sang khen ngợi vợ mình Diệp Du Mùa.

Triệu Hùng nói với An Đình Vinh: “Chủ tịch An, An Như và Trọng Ảnh vừa mới kết hôn, hai người ở lại Hải Phòng thêm vài ngày đi! Lát nữa tôi sẽ cho người đến bàn về việc hợp tác với ông.”

“Được rồi, hội trưởng Triệu! Vậy thì chúng tôi đợi tin vui của cậu.” An Đình Vinh đứng dậy nắm lấy tay của vợ mình, dẫn bà cùng vệ sĩ rời đi.

Ngay khi An Đình Vinh và Diệp Du Mùa vừa rời đi, Lan Ngọc Tâm của Cửu Đường đang vội vã đi về phía Triệu Hùng.

Hôn lễ của Trọng Ảnh, Triệu Hùng không mời Lan Ngọc Tâm đ ến dự.

Lan Ngọc Tâm đi đến gần Triệu Hùng: “Phụt” một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu.

Triệu Hùng vô cùng kinh ngạc, lập tức đến đỡ lấy Lan Ngọc Tâm, quan tâm bà hỏi: “Dì Lan, dì đây là bị làm sao vậy?”