Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1490




Phong Vô Ngôn nhìn thấy Triệu Hùng cởi thắt lưng, gương mặt hắn tỏ vẻ khinh thường, kiêu ngạo nói: “Hoá ra cậu là cao thủ dùng roi sao? Sử dụng thắt lưng làm vũ khí, đúng là kỳ quái. Roi pháp là một loại vũ khí đặc thù trong số các loại vũ khí. Có thể nói là vô cùng cứng rắn nhưng cũng vô cùng mềm mại. Theo như tôi biết, người giỏi dụng roi pháp nhất trong Bảng Võ thần, chính là đệ nhất Thiên bảng Khổng Côn Bằng. 

Triệu Hùng nghe thấy Phong Vô Ngôn nhắc đến tên của lão già “Khổng Côn Bằng”, anh không khỏi khẽ nhíu mày.

Cái tên Phong Vô Ngôn này là có thật là người không đấy! Chuyện của “Bảng Võ thần” mà hắn có thể nói như nắm rõ trong lòng bàn tay vậy.

“Cậu nhóc, cả đời Phong Vô Ngôn tôi chưa bao giờ đánh nhau với kẻ vô danh, nói danh hiệu của cậu đi!” Phong Vô Ngôn hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ bình tĩnh và ung dung hỏi Triệu Hùng.

“Danh hiệu?” Triệu Hùng chế nhạo nói: “Tôi họ Triệu, tên Hùng, còn biệt hiệu trong giang hồ, vẫn không biết là gì sao?”

“Triệu Hùng?”

Phong Vô Ngôn nghe xong, lông mày của hắn nhíu lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Triệu Hùng thấy tên Phong Vô Ngôn này cứ nấn ná không ra tay nên cũng không chủ động ra tay trước.

Phong Vô Ngôn suy nghĩ một hồi, rồi nhìn về phía Triệu Hùng hỏi: “Cậu là Triệu Hùng trên bảng Nhân bang của Bảng Võ thần đấy ư?”

Sau khi võ công của Triệu Hùng tiến bộ nhảy vọt, anh vẫn chưa đi thử sức ở “Võ Thần đường”. Vì vậy, thứ hạng trong “Bảng Võ thần” của anh vẫn đang dừng ở vị trí “Nhân bang”, thậm chí Địa bang vẫn chưa vào tới.

Triệu Hùng nói: “Nếu xét theo thứ hạng, thì đúng là thứ hạng trong Nhân bang”

“Hừ!” Phong Vô Ngôn nặng nề hừ một tiếng, nói: “Cậu chỉ một tên cao thủ cỏn con trong Nhân bang, lại dám ngạo mạn như vậy? Hôm nay Phong Vô Ngôn tôi sẽ dạy cho cậu một bài học.”

Triệu Hùng đã thiết lập xong thế trận phòng thủ và tấn công, anh hỏi Phong Vô Ngôn: “Ông dùng vũ khí gì?”

Phong Vô Ngôn ngạo nghễ nói: “Để đối phó với đàn em Nhân bang nhỏ nhoi như cậu, căn bản không cần dùng tới vũ khí!”

Sắc mặt Triệu Hùng khẽ biến đổi.

Cái tên Phong Vô Ngôn này cũng tự cao tự đại quá đi!

Cho dù là đệ tam Thiên bảng, nếu không sử dụng vũ khí, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Triệu Hùng.

Triệu Hùng trong lòng nổi giận, thầm nghĩ: “Nhất định phải bắt tên Phong Vô Ngôn này lấy binh khí ra!”

Niếp Cửu Long bên cạnh gương mặt rất đắc ý.

Ông ta đã bỏ một khoản lớn để mời Phong Vô Ngôn! Nhìn điệu bộ này của Phong Vô Ngôn thì thắng chắc rồi. Hải Phòng là địa bàn của Triệu Hùng. Vì vậy, ngay từ đầu, Niếp Cửu Long đã yêu cầu “đánh một mình”. Mục đích của ông ta chính là muốn dùng Phong Vô Ngôn đối phó với Triệu Hùng.

“Nếu đã thế, vậy chúng ta hãy để chúng thuộc hạ nhìn bằng hành động đi!”

Ngay khi Triệu Hùng giũ chiếc thắt lưng “Rồng Lân” trong tay, một tiếng “đùng!” rõ ràng vang lên. Như có tiếng sấm rền vang trên bầu trời, tai mọi người đều ù đi.

Những người không biết võ thuật như Niếp Cửu Long khí huyết chấn động cuộn trào, đầu óc choáng váng.

Sắc mặt của Phong Vô Ngôn cũng hơi thay đổi, dường như ông ta không ngờ Triệu Hùng lại có thể dụng roi pháp xuất thần đến vậy.

Giống như câu nói “Hành gia nhất xuất thủ, tựu tri hữu một hữu!” [1] 

[1] Câu nói ý chỉ những chuyên gia, người hiểu biết có thể phán đoán và nhận ra sự thật mà không cần nỗ lực hay suy nghĩ quá nhiều. 

Đòn roi pháp này của Triệu Hùng đã khiến Phong Vô Ngôn nhận ra được thực lực của anh.

Phong Vô Ngôn nói với Triệu Hùng: “Cậu không phải là cao thủ Nhân bang? Có lẽ là cao thủ Thiên bảng mới đúng.”

Triệu Hùng thấy tên Phong Vô Ngôn này nhây thật, cứ luyên thuyên dài dòng không ra tay. 

Anh có chút khó chịu, hỏi Phong Vô Ngôn: “Anh quan tâm tôi cao thủ gì làm gì? Rốt cuộc đánh hay không đây?”

Phong Vô Ngôn cười khẩy: “Em trai à, em vội gì chứ? Muốn đi đầu thai sớm xíu hả?”

“Nếu đã vậy, thì chúng ta đấu một trận!”

Phong Vô Ngôn tạo tư thế tấn công.

Triệu Hùng nhìn tư thế của Phong Vô Ngôn, không khỏi nhíu mày.

Anh nghĩ, tư thế tấn công này của Phong Vô Ngôn đầy sơ hở, anh đã có ít nhất 20 thủ đoạn có thể công kích Phong Vô Ngôn rồi.

Đây là công phu gì chứ?

Đương lúc Triệu Hùng còn đang sửng sốt, Phong Vô Ngôn đột nhiên ôm bụng nói: “Chờ một chút, bụng tôi đau quá, tôi cần đi vệ sinh. Nhóc con đợi ở đây, tôi đi rồi quay lại ngay.”

Chuyện này khiến cho tất cả mọi người rất ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì Phong Vô Ngôn đã vội vàng chạy đi.

Niếp Cửu Long tức đến xanh mặt, nhưng chỉ đành bó tay với Phong Vô Ngôn.

Lần này ông ta dám đến Hải Phòng thách thức Triệu Hùng, chính là vì ông ta ỷ vào Phong Vô Ngôn.

Để “vời” được vị võ sư này mà Niếp Cửu Long đã hứa trả cho hắn số tiền hàng năm là 1 tỷ 8.

Con số 1 tỷ 8 chắc chắn là mức giá cao nhất rồi. Nhưng chỉ cần đưa được con dâu An Như quay trở về thì đối với nhà họ Diệp mà nói, nó chẳng là gì hết. 

Đám người Triệu Hùng đã đứng đợi ở cổng nửa ngày trời cũng không thấy Phong Vô Ngôn quay lại. 

Ngay cả Niếp Cửu Long cũng cảm thấy kỳ lạ. Đã quá mười phút rồi, dù là bị tiêu chảy đi chăng nữa, hắn lẽ ra nên quay lại rồi chứ. Nhưng Phong Vô Ngôn giống như đã lẳng lặng tan biến vào không khí vậy.

“Các cậu đi xem thử, xem ông Phong đang làm gì thế?” Niếp Cửu Long ra lệnh cho vệ sĩ mà anh ta đưa theo.

Hai vệ sĩ đáp lại một tiếng rồi đi tìm Phong Vô Ngôn.

Sau hơn ba phút, hai tên vệ sĩ vội vã quay lại khiến Triệu Hùng rất ngạc nhiên, Phong Vô Ngôn vẫn không xuất hiện.

Một vệ sĩ ghé vào tai Niếp Cửu Long nói nhỏ: “Chủ tịch, không thấy ông Phong đâu nữa!”

Niếp Cửu Long sững sờ!

Phong Vô Ngôn đối đầu với Triệu Hùng, cho dù bị tiêu chảy đi cũng không vô duyên vô cớ mà bỏ chạy chứ?

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Triệu Hùng tai mắt tinh tường, mấy lời tên vệ sĩ nói với Niếp Cửu Long, không một chữ nào không lọt vào tai anh cả.

Anh cũng thấy rất kỳ lạ, sao lại không thấy Phong Vô Ngôn nữa?

Không có Phong Vô Ngôn thì dựa vào mấy tên vệ sĩ Niếp Cửu Long mang theo, sao có thể thắng được Triệu Hùng chứ.

Căn cứ nguyên tắc “hảo hán bất cật nhãn tiền khuy”[2], Niếp Cửu Long lạnh lùng nói với Triệu Hùng: “Họ Triệu kia, hôm nay tôi còn có việc nên không tính toán với cậu nữa. Hôm khác tôi sẽ để ông Phong đấu với cậu! Nhớ, chuyện cậu đánh con gái tôi chưa xong đâu đấy. Còn nữa, tôi khuyên cậu, để An Như rời xa Trọng Ảnh ngay lập tức, nếu không đừng trách Niếp Cửu Long tôi gây ra chuyện không hay. “

“Ông Niếp, chuyện của Trọng Ảnh là do tôi quyết. Nếu ông có vấn đề gì cứ nhắm vào tôi! Về mà quản giáo lại con gái ông đi. Lần sau mà ương ngạnh với tôi nữa, thì tôi vẫn sẽ dạy dỗ cô ta đó.”

“Cậu...”

Niếp Cửu Long bất lực không nói nên lời, nhưng cứ khăng khăng nắm lấy Triệu Hùng.

“Nếu đã thế, chúng ta hãy chờ xem!”

“Đi thôi!” Niếp Cửu Long hét lên với vệ sĩ bên cạnh.

[2] Câu này ý nói người thông minh có thể hiểu được tình hình hiện giờ và biết cách tạm thời tránh được những tình huống bất lợi để không nhận lấy đau đớn và tủi nhục.

Mấy người bọn lên xe, rất nhanh đã lái khỏi Ngã Nguyệt Đàm.

Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh đi tới gần Triệu Hùng, Trần Văn Sơn lên tiếng: “Cậu Hùng, sức mạnh của tên Phong Vô Ngôn kia có gì đó không đúng ấy nhỉ?”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Đúng là có gì đó không ổn. Không phải Phong Vô Ngôn là đệ tam Thiên bảng sao? Sao võ nghệ của hắn lại có vẻ bình thường qua loa vậy?”

“Đúng! Tôi cũng muốn nói như vậy.” Trần Văn Sơn nói.

Trọng Ảnh khó hiểu hỏi: “Nhưng Phong Vô Ngôn là đệ tam Thiên bảng, đã tham gia cuộc khảo thí Vũ thần trường, hoàn toàn không thể giả được. Sao hắn có thể là người võ công thấp được?” 

Ba người thông minh như Triệu Hùng, Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cũng không nghĩ ra được mấu chốt.