Sau khi Nông Tuyền đạp đổ cánh cửa phòng thì phát hiện ở trong phòng trống không không có một bóng người.
Nông Tuyền, Tiết Ân và bốn anh em nhà họ Mã lần lượt tiến vào trong phòng lướt quanh phòng một vòng, sau đó lại đi ra ngoài lắc đầu với Triệu Hùng và nói: “Không có ai!”
Triệu Hùng nhăn mày lại, sau đó thấy cửa sổ có chút khác lạ nên anh đi tới trước cửa sổ và nhìn xuống một chút.
Chỉ thấy một bóng dáng gầy gò mặc áo phông màu nâu đang nhanh chóng chui vào trong một chiếc xe taxi, rất nhanh thì xe đã rời khỏi khách sạn.
Triệu Hùng quay người lại hỏi mấy anh em của Cửu Đường: “Mấy người có quen quen người của công ty taxi Phong Đạt không?”
Hai người đó lắc đầu biểu thị mình không quen ai cả.
Triệu Hùng lập tức móc điện thoại ra gọi điện cho Lan Ngọc Tâm của Cửu Đường.
“Dì Lan, lập tức thông báo cho người phụ trách của công ty taxi Phong Đạt, hỏi xem ai đang ở gần khách sạn Phong Ngọc trở một người mặc áo phông màu nâu, cơ thể hơi gầy gò một chút.”
Lan Ngọc Tâm lập tức đồng ý nói rằng sẽ sai người đi điều tra.
Triệu Hùng nói với Nông Tuyền, Tiết Ân và bốn anh em nhà họ Mã: “Đi thôi, người chạy mất rồi.”
Vừa nghe thấy người chạy mất rồi thì trên gương mặt Nông Tuyền lộ ra chút thất vọng.
Hai người của Cửu Tuyền chịu trách nhiệm trông coi, mặt ai nấy cũng xám xịt lên tiếng xin lỗi Triệu Hùng: “ Anh Triệu, thật xin lỗi anh! Chúng tôi vẫn luôn để ý coi chừng người này, không ngờ rằng anh ta sẽ nhảy từ cửa sổ xuống.”
“Chuyện này không liên quan tới mọi người, các người đã làm tốt lắm rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ không để Lan đường chủ phạt các người đâu.”
Hai người đó sau khi nghe thấy anh nói như thế thì đều thở phào một hơi sau đó mới đứng thẳng người nói: “Cảm ơn anh Triệu.”
Triệu Hùng dẫn đám người Nông Tuyền rời khỏi khách sạn, sau khi ngồi vào trong xe thì Triệu Hùng vẫn luôn đợi điện thoại của Lan Ngọc Tâm.
Gần nửa tiếng trôi qua thì lúc này Lan Ngọc Tâm mới gọi điện thoại tới cho Triệu Hùng.
“Anh Triệu, đã tìm ra được chiếc xe đó rồi, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” Triệu Hùng nghe ra được sự ngập ngừng của Lan Ngọc Tâm, anh cau mày hỏi lại.
“Nhưng chiếc xe đó đã xảy ra chuyện rồi!”
“Ở chỗ nào?” Triệu Hùng gấp gáp hỏi.
“Ở trên đường đi đến núi Song Áp. Cảnh sát và người phụ trách của công ty taxi đã tới để xử lý rồi.”
Triệu Hùng trực tiếp tắt điện thoại đi và bảo Tiết Ân và bốn anh em nhà họ Mã đi về trước, còn mình mang Nông Tuyền nhanh chóng đi tới nơi xảy ra tai nạn.
Tại nơi đi về phía núi Song Áp, một chiếc xe taxi lật ngửa ở bên đường.
Sau khi Triệu Hùng và Nông Tuyền đi xuống xe thì đã thấy cảnh sát và người chịu trách nhiệm của công ty taxi đã ở đấy rồi.
Triệu Hùng dẫn Nông Tuyền đi tới nơi xảy ra tai nạn, thấy tài xế taxi vẫn còn thở thì anh vội vàng hỏi: “Hành khách mặc áo phông màu nâu mà anh lái đâu rồi?”
“Này, các người là ai vậy?” người quản lý công ty taxi lên tiếng hỏi Triệu Hùng với một giọng nói không mấy lương thiện.
Nông Tuyền trừng mắt, một tay túm lấy người ta và phẫn nộ nói: “Cậu chủ nhà tôi đang làm việc, anh câm miệng cho tôi.”
Cảnh sát chịu trách nhiệm xử lý vụ án nhận ra Triệu Hùng,anh ta thử hỏi: “Anh có phải là hội trưởng thương mại Hải Phòng tên là Triệu Hùng không?”
“Đúng vậy, tôi là Triệu Hùng! Anh cảnh sát, cái tên hành khách đó có liên quan tới một vụ án mạng, tôi bắt buộc phải hỏi rõ người tài xế này.”
“Nhưng mà anh ta hình như sắp không qua nổi rồi.”
Cảnh sát thấy tài xế xe miệng không ngừng chảy máu thì chỉ biết lắc đầu thở dài.
Triệu Hùng đặt bàn tay của mình xuống dưới lưng của tài xế sau đó âm thầm chuyển nội công vào người tài xế.
Người tế xê như được lấy lại tinh thần.
Anh ta nói với Triệu Hùng: “Hãy nói với mẹ tôi mật khẩu tài khoản ngân hàng của côi là 6655**”
Sau khi Triệu Hùng ghi nhớ xong dãy số đó thì anh nói với tài xế: “Yên tâm đi, tôi sẽ chuyển lời lại cho người nhà của anh. Người mà anh trở đâu rồi?”
“Anh ta... anh ta phá hỏng phanh xe của tôi, sau khi khởi động xe thì muốn hại tôi. Anh ta... anh ta...” Lời còn chưa nói xong thì đầu của anh ta đã nghiêng sang một bên, không còn hơi thở nữa.
Triệu Hùng đặt tay lên mũi tài xế, thấy đối phương đã ngừng thở rồi thì cũng rút bàn tay ở dưới lưng tài xế ra.
Thật đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể hỏi ra manh mối rồi, nhưng mà cuối cùng vẫn là công cốc.
Triệu Hùng nói với cảnh sát: “Anh cảnh sát, mọi chuyện ở đây giao lại cho anh giải quyết vậy, tôi còn có chuyện tôi đi trước đây.”
“Hội trưởng Triệu anh đi đi.”
Sau khi Triệu Hùng dẫn Nông Tuyền rời đi quay trở lại con đường cũ, thì trong lòng có chút thất vọng lạc lõng.
Tên sát thủ này quả thật rất nhanh nhạy, không ngờ rằng bọn họ đã rất nhanh chóng đi tới khách sạn Phong Ngọc rồi mà hắn ta vẫn vẫn được. Sau đó lại lợi dụng tai nạn giao thông giết tên tài xế.
Người tài xế này tuy rằng không phải do Triệu Hùng giết, nhưng mà cuối cùng vẫn là chết do chuyện này. Bây giờ trong lòng Triệu Hùng rất khó chịu như có cái gì đó mắc kẹt vậy.
Triệu Hùng lại gọi điện thoại tới cho Lan Ngọc Tâm: “Dì Lan, dì có biết địa chỉ nhà của người tài xế ngày hôm nay không?”
“Tôi biết.”
“Gửi hết địa chỉ với tài liệu về gia đình của anh ta tới điện thoại cho tôi.”
“Vâng! Vậy anh chuẩn bị xem nhé giờ tôi gửi đây.”
Liền nghe thấy một tiếng ting, là Lan Ngọc Tâm gửi tin nhắn cho anh.
Sau khi Triệu Hùng nhìn địa chỉ xong thì lái xe tới phương hướng nhà của người tài xế kia.
Nông Tuyền thấy Triệu Hùng chỉ quan tâm tới lái xe mà không nói gì cả, trong lòng cậu ấy phiền muộn: “Cậu chủ, hôm nay cậu chủ làm sao vậy? Hình như không vui cho lắm?”
Triệu Hùng thở dài nói: “Người kia tuy rằng không phải cho tôi hại chết, nhưng mà nếu như không phải chúng ta tới bắt tên sát thủ kia thì anh ta cũng sẽ không chết. Ai ai cũng đều có bố mẹ anh chị em của mình, nếu gia đình mà biết anh ta chết rồi thì chắc chắn sẽ trở thành một nỗi thương tâm của họ.”
“cậu chủ, thực ra có thế đó là mệnh của người kia.”
“Ồ” Triệu Hùng nhìn Nông Tuyền. Lời này từ miệng Nông Tuyền nói ra quả thật rất khó tin.
Liền nghe thấy Nông Tuyền lại nói tiếp: “Cho dù người này không xảy ra tai nạn xe, hoặc là không bị tên sát thủ giết. Anh ta cũng sẽ chết vì chuyện khác thôi. Anh đừng áy náy nữa, chuyện này vốn dĩ không hề liên quan tới anh. Chỉ có thể trách anh ta mệnh ngắn, đi sai đường. Nếu không, người trên thế giới này nhiều như thế tên sát thủ kia lên xe ai không lên lại lên xe anh ta chứ.”
Sau khi Triệu Hùng được Nông Tuyền khuyên thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Không ngờ rằng tên thô bạo như Nông Tuyền mà trong lòng có lúc lại suy nghĩ thấu đáo như thế.
Vấn đề liên quan tới cái chết thì Triệu Hùng đã từng nghe một nhà triết học nói. Tóm lại có nhiều ý kiến, vẫn nên đi đến thăm và động viên gia đình người tài xế kia thì hơn. Có như thế thì mới khiến trong lòng Triệu Hùng yên tâm hơn.
Sau khi lái xe đi tới nhà của người tài xế, còn chưa đợi anh tiến vào bên trong thì đứng ở ngoài đã nghe thấy tiếng khóc truyền ra.
Xem ra người thân đã nhận được tin rồi, nếu không sẽ không khóc thương tâm như thế.
Nông Tuyền đang định bước lên gõ cửa thì Triệu Hùng lắc đầu với cậu ấy, và anh đích thân tiến lên gõ cửa.
Sau mấy phút thì một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi ra mở cửa. Nhìn thấy hai người xa lạ Triệu Hùng và Nông Tuyền thì ánh mắt kinh ngạc hỏi họ: “Hai người là ai?”
Triệu Hùng nói: “Cho tôi hỏi đây có phải là nhà của Tưởng Phong không?”
“Đúng, đây là nhà của Tưởng Phong, các người có chuyện gì sao?”
“Là thế này, Tưởng Phong xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Đúng lúc chúng tôi đi qua nơi xảy ra vụ tai nạn, anh ta đã nói mật khẩu tài khoản ngân hàng với tôi, muốn tôi chuyển lại cho người nhà của anh ấy.”
Vừa nghe thấy triệu Hùng biết mật khẩu ngân hàng của Tưởng Phong thì trong nháy mắt ba bốn người lao ra nói với Triệu Hùng: “Nói mật khẩu cho tôi!”“Nói cho tôi biết mật khẩu!”