Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 145: Không Ai Có Thể






Sau khi Triệu Hùng đưa Phan Ngọc Anh về trường học, trực tiếp lái xe đi đến quán cà phê Áo.
Lúc này ở quán cà phê Áo, Hán Vân Hiển quá tức giận nói: “Bố! Tên Triệu Hùng này không đúng giờ, đã sắp tới tám giờ, thằng nhãi này còn chưa tới.”
“Chờ!”
Hán Hiên lòng dạ sâu hơn đứa con trai Hán Vân Hiển nhiều, nói với anh ta: “Vân Hiển, phải nhớ kỹ! Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng! Lần này, con và Triệu Hùng đấu với nhau, thua ở chỗ nó biết rõ về con, con lại hoàn toàn không biết gì về nó.

Nếu chúng ta không biết được át chủ bài của Triệu Hùng là gì thì nhà họ Hán chúng ta có khả năng gặp phiền toái lớn.


“Bố, con đã nhớ kỹ!”
Hán Vân Hiển vừa nói xong thì thấy Triệu Hùng đút tay vào trong túi quần, đi vào quán cà phê.
Triệu Hùng thấy Hán Vân Hiển vẫy tay với anh, anh lập tức đi qua chỗ bố con họ.
Triệu Hùng ngồi xuống, nói với người phục vụ đưa lên một ly cà phê lam sơn.

Sau đó, nhìn Hán Hiên hỏi: “ Chủ tịch Hán, ông tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Triệu Hùng, con trai tôi và cậu xảy ra một vài mâu thuẫn nhỏ, tôi định giải quyết hiểu lầm này.

Người trẻ tuổi các cậu tính tình nóng nảy, có một số việc vẫn nên bình tĩnh mà nói chuyện!”
Triệu Hùng nhướng mày, nhìn về phía Hán Vân Hiển hỏi: “Hán Vân Hiển, anh đang muốn giải hòa với tôi sao?”
Hán Vân Hiển nhẫn nhịn, trả lời: “Đúng!”
Anh ta thân là cậu chủ thành phố Hải Phòng, chưa từng hạ mình như vậy.


Đấu đá với Triệu Hùng lâu như vậy, thế mà lại phải nhìn sắc mặt của thằng nhãi này.
Hán Vân Hiển không rõ, vì sao bố anh ta lại sợ thằng nhãi Triệu Hùng này như vậy? Dù cho Triệu Hùng có là con trai riêng của Trần Thiên Trung thì chẳng lẽ ở thành phố Hải Phòng còn có thể vươn tay đến tận trời sao!
Hán Hiên thấy con trai Hán Vân Hiển chịu cúi đầu, cười ha ha nói với Triệu Hùng: “Cậu Hùng, cậu xem! Con trai tôi đã có ý cầu hòa, người trẻ tuổi mấy cậu vẫn nên bắt tay giảng hòa, một nụ cười xóa tan oán thù được không?”
“Xóa tan hiềm khích bằng một nụ cười?” Triệu Hùng cười lạnh một tiếng, nói với Hán Hiên: “Chủ tịch Hán, ông đang đùa cái gì vậy? Ông cũng không biết con trai ông đã làm ra chuyện cầm thú gì đâu nhỉ?”
“Tôi biết, nhưng cuối cùng nó vẫn chưa thực hiện được, cũng không thương tổn đến chị em nhà họ Lý! Vậy mới nói người trẻ tuổi các người vì yêu quá xúc động.

Cậu xem tôi và ông Trần đấu với nhau nhiều năm như vậy, thù thì thù, bạn là bạn đấy!”
Triệu Hùng nhướng mày, cười nói: “Được thôi! Nếu nhà họ Hán các người muốn bắt tay giảng hòa, xoá tan hiềm khích, vậy chủ tịch Hán, ông đưa vợ ông cũng cho tôi mượn chơi thử, như vậy mới công bằng chứ!”
“Đủ rồi!”
Hán Vân Hiển thật sự chịu không nổi thái độ kiêu ngạo của Triệu Hùng, chỉ vào Triệu Hùng mắng: “Triệu Hùng, mày là cái thá gì mà dám nói với bố tao những lời như vậy?”
Triệu Hùng đứng lên, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hán Vân Hiển nói: “Cậu là đồ không bằng cầm thú! Hán Vân Hiển, nhà họ Hán chính là vì cậu mới đi đến đường cùng, cậu không biết hối cải còn dám lên mặt với tôi.

Thế gian này, trừ bố mẹ cậu có thể dạy dỗ cậu, không ai có thể dạy cậu! Tôi muốn cho cậu phải trả giá vì hành vi của mình, để cậu tận mắt nhìn thấy nhà họ Hán bị hủy trong một sớm một chiều.” Nói rồi anh đứng lên lập tức rời đi.
Phục vụ trong tiệm cà phê bưng cà phê đến, nói với Triệu Hùng: “Thưa anh, cà phê của anh!”
“Đưa đến bàn đó cho hai vị kia đi! Nhớ rõ, tính vào hóa đơn của bọn họ.” Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Sau khi Triệu Hứng rời đi, Hán Vân Hiển quá tức giận.

“Bố! Bố hạ mình tới gặp thằng nhãi Triệu Hùng này là làm việc thừa thãi rồi.

Bố xem dáng vẻ kiêu ngạo của nó kìa.”
“Đủ rồi!” Hán Hiên quát một tiếng thật to, nói với Hán Vân Hiển: “Vân Hiển, chẳng lẽ con còn chưa nhìn ra được gì sao?”
“Cái gì?” Hán Vân Hiển khó hiểu hỏi.

“Tên Triệu Hùng này tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Bố mặc kệ con dùng cách gì, mau đi điều tra rõ ràng bối cảnh của nó, bố phải biết tất cả mọi thứ về thằng nhãi này.”
Hán Hiên nói xong, hừ một tiếng, không để ý Hán Vân Hiển trực tiếp rời đi.
“Thưa anh, ly cà phê này của anh đây.” Phục vụ đặt ly cà phê Triệu Hùng chọn ở trên bàn.
Hán Vân Hiển nhìn ly cà phê do Triệu Hùng chọn càng thêm tức giận, hét to với phục vụ: “Cút!” Nói xong, anh ta duỗi tay quăng ly cà phê xuống mặt đất.
Sau khi Triệu Hùng lái xe về đến nhà, thấy vợ mình đang chơi với con gái.
“Trở về rồi!” Lý Thanh Tịnh trông thấy Triệu Hùng, chào hỏi.
Triệu Hùng ừ một tiếng, tâm trạng của anh không tệ, cầm lấy một chai vang đỏ từ trên kệ rượu, hỏi Lý Thanh Tịnh: “Tịnh à, muốn uống với nhau một ly không?”
“Không uống! Sao anh lại muốn uống rượu, sẽ không phải thấy em và cô giáo Ngọc Anh uống rượu, anh không uống được nên giờ thèm rượu à?”
“Anh hôm nay rất vui!”
“Có chuyện tốt gì?” Lý Thanh Tịnh để con gái tự chơi, đi đến bên Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hùng gật đầu, cười hì hì nói: “Anh nói cho em một tin tức tốt.”
“Tin tức tốt gì?” Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi.
Triệu Hùng làm bộ thần bí, nhỏ giọng nói: “Nhà họ Hán sắp phải phá sản rồi!”
Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, bị tin tức này làm kinh ngạc đến ngây người, miệng nhỏ há thành chữ “O”, nói: “Không thể nào?”
Triệu Hùng rót một ly rượu ra, ngửa đầu uống một ly, chẹp miệng, đắc ý nói: “Vợ ơi, anh có thể lừa em sao? Hơn nữa, còn một cái bí mật kinh thiên động địa nữa.”
“Haizz! Anh đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc là bí mật lớn gì?” Lý Thanh Tịnh bị Triệu Hùng gợi lên hứng thú.
Triệu Hùng đem tư liệu Trần Văn Sơn đưa cho mình để Lý Thanh Tịnh xem, nói: “Hán Vân Hiển căn bản không phải con trai ruột của Hán Hiên.

Tự em xem đi!”

Sau khi Lý Thanh Tịnh xem qua, thật sự bị tư liệu trước mắt làm khiếp sợ.
Sau khi xem qua, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh tìm mấy thứ này ở đâu ra vậy?”
“Tịnh, chẳng lẽ anh đã quên anh bạn tốt của chúng ta?”
Lý Thanh Tịnh thông minh, lập tức liền nghĩ tới thám tử Trần Văn Sơn.

“Anh là nói những tư liệu này là cậu Sơn điều tra ra?”
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Hán Vân Hiển làm vậy với em và Diệu Linh, anh nhất định phải để anh ta trả giá thật lớn.”
Lý Thanh Tịnh Tình nghe xong, trong lòng vô cùng cảm động.

Cô lấy thêm một ly rượu, tự rót một ly.
Triệu Hùng sửng sốt, nói: “Tịn, không phải em nói không uống rượu sao?”
“Triệu Hùng, cảm ơn anh! Ly rượu này, em kính anh.”
Hai người cụng ly, phát ra một tiếng thanh thúy.
Sau khi Lý Thanh Tình uống hết một ly, lại cầm lấy bình rượu rót thêm, cảm khái nói: “Lý Thanh Tịnh em không gả sai người, đổi lại là người đàn ông khác, nhất định sẽ sợ nhà họ Hán không dám trả thù bọn họ.

Mà anh vẫn âm thầm làm chuyện này vì em, làm em rất tự hào.

Em cảm thấy thật kiêu ngạo vì anh!”
“Tịnh, anh......”
Triệu Hứng còn chưa nói xong, Lý Thanh Tịnh đã hôn anh!
Bất ngờ tới quá nhanh, Triệu Hùng ôm Lý Thanh Tịnh, hai người hôn nhau say đắm.
Lúc này, lại nghe tiếng Dao Châu nói bên tai, “Bố, mẹ, hai người thật xấu hổ! Lớn như vậy còn chơi trò cắn miệng nhau.”
Lý Thanh Tịnh lập tức đẩy Triệu Hùng ra, mắc cỡ đỏ mặt chạy về phòng.
Triệu Hùng ngồi xổm xuống, đối diện với con gái, giải thích: “Châu à, không phải dì nhỏ đã nói với con rồi sao.


Bố và mẹ con kết hôn trước rồi mới yêu, chúng ta đang yêu đương đó.”
“Yêu đương sao lại cắn miệng vậy ạ?”
“Cái này......” Triệu Hùng nhất thời cạn lời, không biết nên nói như thế nào mới tốt, nói qua loa, “Con lớn lên sẽ biết!”
“Người lớn thật đáng sợ, bỗng nhiên con không muốn trưởng thành!” Dao Châu nói xong, cũng chạy về trong phòng.
Triệu Hùng cười cười, tiếp tục uống rượu vang.

Vốn cho rằng Lý Thanh Tịnh sẽ ra lại, nhưng mãi đến khi anh uống hết một chai rượu, cô vẫn không đi ra.

Anh đi vào phòng thì thấy vợ mình đã ôm con gái Dao Châu ngủ mất.
Anh nằm xuống, cảm thấy cuộc đời tràn ngập hạnh phúc!
Hiện tại, quan hệ giữa anh cùng Lý Thanh Tịnh phát triển vượt bậc.

Lại có một cô con gái bảo bối ngoan ngoãn, thông minh và lanh lợi.

Triệu Hùng thậm chí không muốn tiếp tục phấn đấu, cả đời cứ an nhàn sống như vậy.

Nhưng trong đầu còn có một vấn đề, trước sau vẫn quanh quẩn ở trong lòng anh.

Đó chính là chân tướng mà Trần Thiên Trung nói.

Triệu Khải Thời rốt cuộc giấu mình cái gì? Chân tướng trong miệng Trần Thiên Trung nói rốt cuộc là cái gì?
Hoặc là công ty của mình nằm trong top 500 trên thế giới? Hoặc là mình trở thành cao thủ Thiên bảng?
Hai điều kiện này dường như rất gần mà cũng rất xa xôi!
Triệu Hùng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm được hai điều kiện này của Trần Thiên Trung, anh phải biết được chân tướng là gì, cũng có quyền lợi được biết chân tướng!.