Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1445




Trước khi Triệu Khải Thời yêu cầu Triệu Khải Nghĩa trục xuất con trai của mình là Triệu Hùng khỏi nhà họ Triệu, cũng đành bất đắc dĩ. Ông đương nhiên hy vọng con trai mình sẽ trở về nhà họ Triệu!

Triệu Hùng đã làm một động tác “Bình tĩnh đừng nóng vội!” Để trấn tĩnh gia tộc họ Triệu.

“Các cô, các chú, các dì, các anh, các chị! Tôi, Triệu Hùng, đã bị khai trừ khỏi nhà họ Triệu. Đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng dòng máu họ Triệu đang chảy trong người tôi. Vì vậy, tôi có thuộc về họ Triệu hay không thì tôi vẫn tự hào vì là người của nhà họ Triệu, về việc tôi có trở về nhà họ Triệu hay không, thật ra không quan trọng. Như chúng ta đều biết, tôi đã có được tài sản của gia tộc từ nhà họ Triệu và lấy lại phần thuộc về tôi và mẹ tôi. Tiền, tôi không có nhu cầu trở lại nhà họ Triệu.”

Triệu Hùng từ chối quay trở lại nhà họ Triệu, điều này khiến Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí rất ngạc nhiên.

Biết con không bằng cha!

Đương nhiên Triệu Khải Thời biết con trai mình là Triệu Hùng nghĩ như thế nào. Oong cũng không biểu thị lập trường của mình, con trai ông đã lớn, có cuộc sống riêng, Triệu Khải Thời không muốn xen vào.

Triệu Hiền lo lắng thuyết phục Triệu Hùng: “Anh Hùng, nếu anh trở về nhà họ Triệu, anh có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Triệu và lên làm chủ nhân kế tiếp của nhà họ Triệu. Anh đã cứu được nhà họ Triệu, và em tin mọi người sẽ ủng hộ anh.”

Sự ủng hộ nhiệt tình nổ ra từ đám đông.

“Ủng hộ cậu chủ Hùng là người thừa kế nhà họ Triệu!”

“Ủng hộ cậu chủ Hùng làm chủ nhân nhà họ Triệu!..”

Âm thanh đến rồi đi, hết đợt này đến đợt khác.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Khải Thời trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Bất kể con trai của ông có tiếp quản là “nhà họ Triệu” hay không, thì con trai ông cũng đã được công nhận bởi gia tộc họ Triệu.

Triệu Khải Lễ nói: “Triệu Hùng, cháu đã cứu mạng mọi người. Cháu xem đi, mọi người rất yêu quý cháu! Chú tin tưởng cháu sẽ trở về nhà họ Triệu, làm người thừa kế của nhà họ Triệu, lên làm chủ nhân kế tiếp. Mọi người đều sẽ không có phản đối. Cháu vẫn nên nghĩ về nó đi, cháu muốn suy nghĩ lại không?”

“Cái này...” Vẻ mặt Triệu Hùng rất khó xử.

Anh không muốn tiếp tục làm người thừa kế của nhà họ Triệu huống chi là chủ nhân kế tiếp của nhà họ Triệu. Khi đã ở vị trí này, có rất nhiều trách nhiệm phải gánh chịu. Ví dụ, giống như bố của anh, Triệu Khải Thời, vì gia tộc họ Triệu, ông ta đã bỏ lỡ những giây phút cuối cùng của cuộc đời của Tần Uyển.

Loại tiếc nuối này không thể được bù đắp bằng bất kỳ giá nào.

Triệu Hùng không muốn đi theo con đường cũ của bố mình là Triệu Khải Thời.

Không ở vị trí đó, sẽ không phải lo những việc đó! Một khi đã ngồi vào vị trí chủ nhân nhà họ Triệu, rất nhiều chuyện sẽ không tự chủ được.

Triệu Hùng suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi! Tôi có thể trở về nhà họ Triệu. Nhưng điều kiện là tôi sẽ không phải là người thừa kế của nhà họ Triệu, huống chi là chủ nhân kế tiếp của nhà họ Triệu.”

“Chuyện này...”

Đám đông sững sờ một lúc.

Ngay cả Triệu Khang, Triệu Cao và Triệu Hiền cũng không biết tại sao Triệu Hùng lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy. Mội người điều biết, để trở thành người thừa kế của một gia đình giàu có, trở thành chủ nhân tiếp theo, cần phải vượt qua một cuộc đánh giá của tất cả dòng họ.

Triệu Hùng đã cứu họ Triệu, người có thể là người thừa kế của họ Triệu và là chủ nhân kế tiếp. Nhưng anh ấy thực sự đã trực tiếp từ chối  trước mọi người.

Chỉ có Triệu Khải Thời và Triệu Hằng mới hiểu được trong lòng Triệu Hùng nghĩ như thế nào.

Triệu Hùng nhìn quanh gia tộc họ Triệu nói: “Các chú, các anh em! Nếu các người đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sẽ trở về nhà họ Triệu. Nếu không, tôi thà từ bỏ cơ hội trở về nhà nhà họ Triệu. Tôi cũng muốn giới thiệu một người cho mọi người. Người có thể thừa kế gia tộc họ Triệu.”

“Là ai?” Triệu Khải Lễ hỏi.

Triệu Hùng nói với giọng điệu đúng mực: “Triệu Hằng!”

Khi từ “Triệu Hằng” được thốt ra, ánh mắt của mọi người đều rơi vào Triệu Hằng.

Triệu Hằng có chút chột dạ, không ngờ Triệu Hùng lại đẩy cậu ta ra.

Triệu Hằng chưa hứa với Triệu Hùng sẽ là người thừa kế của nhà họ Triệu, nhưng mọi chuyện đã đến mức này, cậu ta không muốn người khác coi thường mình, sau khi điều chỉnh tâm lý, cậu ta lập tức có khí thế tự hào.

Cả quảng trường chìm trong im lặng.

Tất cả mọi người, họ nhìn tôi, tôi nhìn họ, có người đồng ý với đề nghị của Triệu Hùng, có người không đồng ý. Mọi người tin rằng không ai ngoại trừ Triệu Hùng trong nhà họ Triệu có thể gánh vác trọng trách chấn hưng gia tộc họ Triệu.

Triệu Hùng ho nhẹ nói: “Mọi người, tôi giới thiệu Triệu Hằng cho mọi người ở đây. Nhất định không phải là vu vơ. Tất nhiên, tôi chỉ là bày tỏ ý kiến cá nhân của mình. Ngoài ra, theo quy định của nhà họ Triệu, người thừa kế sẽ có gia đoạn ba năm đánh giá, nếu có sơ suất lớn trong giai đoạn đánh giá hoặc nếu biểu hiện không làm hài lòng gia tộc, gia tộc có quyền luận tội người thừa kế. Tài năng của Triệu Hằng là rõ ràng đối với tất cả mọi người. Anh ta vẫn còn trẻ, và với thời gian trưởng thành của mình, anh ta sẽ trở thành một người tài giỏi!”

Mọi người im lặng!

Lúc này, Triệu Khải Thời nói.

“Tất cả mọi người của tộc họ Triệu, tôi, Triệu Khải Thời đồng ý với lời đề nghị của Triệu Hùng là để cậu ấy trở về nhà họ Triệu và để Tiểu Hoành làm người thừa kế của nhà họ Triệu!”

Triệu Khải Nghĩa cũng tuyên bố: “Tôi cũng đồng ý để Triệu Hằng là người kế vị nhà họ Triệu. Vì Triệu Hùng không muốn trở thành người thừa kế và là chủ nhân tiếp theo của nhà họ Triệu, nên chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy.”

Nhìn thấy hai vị chủ  nhân Triệu Khải Thời và Triệu Khải Nghĩa bày tỏ quan điểm, các thành viên gia tộc họ Triệu cũng bày tỏ quan điểm: “Tôi đồng ý với cậu chủ Hằng là người thừa kế của nhà họ Triệu!”

“Tôi đồng ý!”

“Tôi đồng ý!..”

Theo quy định của nhà họ Triệu, chỉ cần hơn 80% thành viên gia tộc họ Triệu đồng ý, thì chuyện này mới có hiệu lực.

Khi Triệu Hiền nhìn thấy Triệu Hùng đã từ bỏ người thừa kế của nhà họ Triệu, cô ta biết rằng anh muốn sống một cuộc sống bình yên, không muốn bị những chuyện của nhà họ Triệu làm ảnh hưởng, cô ta cũng tôn trọng sự lựa chọn của Triệu Hùng. Giơ tay lên nói: “Tôi Triệu Hiền cũng đồng ý!”

Triệu Khang và Triệu Cao đã không nhất tay biểu quyết và coi họ như những người bỏ phiếu trắng.

Triệu Khải Nghĩa thấy rằng chín mươi phần trăm bộ tộc đã đồng ý ủng hộ Triệu Hằng là người thừa kế của gia tộc họ Triệu. Ông thông báo công khai: “Được rồi! Vì hơn chín mươi phần trăm thành viên trong tộc đã đồng ý để Triệu Hằng là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Triệu. Vậy thì tôi thông báo rằng Triệu Hằng sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo của họ Triệu từ hôm nay. Kỳ đánh giá cho ba năm, thời hạn giám định hết hạn, cậu ấy sẽ đảm nhận vị trí chủ nhân tiếp theo của nhà họ Triệu!”

“Triệu Hằng, lại đây nhận mệnh lệnh!” Triệu Khải Nghĩa nhìn về phía Triệu Hằng.

Triệu Hằng thực ra không muốn trở thành người thừa kế của nhà họ Triệu, cậu ta chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định với Hạ Hồng Ngọc. Nhưng Triệu Hùng đã từ bỏ việc trở thành người thừa kế và là chủ nhân tiếp theo của nhà họ Triệu trước mọi người.

Những người duy nhất trong nhà họ Triệu đủ tiêu chuẩn để trở thành người thừa kế là Triệu Khang, Triệu Cao và anh ta.

Trong lòng Triệu Hằng rất có ý thức tôn vinh sứ mệnh gia tộc, đương nhiên không muốn vị trí “người thừa kế” rơi vào tay Triệu Khang và Triệu Cao.

Cậu ta bước tới chỗ Triệu Khải Nghĩa, quỳ một chân xuống.

Triệu Khải Nghĩa lấy ra một chiếc nhẫn có viết chữ “nhà họ Triệu”, đưa cho Triệu Hằng, nói: “Đây là tín vật của những người thừa kế nhà họ Triệu. Hi vọng cháu sẽ không phụ lòng tin tưởng của mọi người đối với cháu.”

Triệu Hằng cầm lấy chiếc nhẫn của Triệu Khải Nghĩa đặt lên ngón cái, thề nói: “Tôi nhân danh tổ tiên nhà họ Triệu, tôi sẽ bảo vệ lợi ích của nhà họ Triệu, chấn hưng nhà họ Triệu, làm họ Triệu hưng thịnh.”

Triệu Khang và Triệu Cao thấy rằng Triệu Hùng đã tiến cử Triệu Hằng vào gia tộc họ Triệu và trở thành người thừa kế của nhà họ Triệu. Kết quả là cả hai bị mất tư cách người thừa kế, mũi của họ tức đến mức muốn nổ tung rồi.

Anh ta thầm mắng chửi Triệu Hùng là đồ đốn mạt, thì ra bọn họ có cơ hội là “người thừa kế” nhà họ Triệu. Nếu vậy thì hiện cả hai đã trở thành một cặp làm nền trong nhà họ Triệu.