Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1424




Sau khi Lưu Hải Yến dẫn theo Lâm Thanh Thảo rời đi, Triệu Hùng cũng bảo Triệu Minh Anh thả nhóm người Dư Văn Bình đi.

Cả Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt này, toàn là người tìm vàng.

Triệu Hùng cũng không muốn để những người này thất vọng, âm thầm phân phó Triệu Minh Anh, rải vàng ở một số nơi. Rất nhiều người may mắn, thật sự tìm được không ít váng.

Cả khu Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt sôi sục.

Mà tại nơi Triệu Khải Thời xảy ra chuyện, bảy tám chiếc máy xúc đã bắt đầu hoạt động.

Triệu Hùng dẫn theo Tàn Kiếm đứng ở nơi Triệu Khải Thời xảy ra chuyện.

Dưới chân là nơi xảy ra chuyện.

Đã gần mười một ngày trôi qua rồi, trong mắt mọi người, hi vọng sống sót của Triệu Khải Thời rất mỏng manh.

Nhưng theo Triệu Hùng thấy, anh tin nhất định sẽ có kỳ tích xảy ra.

Dưới đống đổ nát của Hỏa Tiêu, Triệu Khải Thời có thể nghe thấy bên trên truyền đến âm thanh máy xúc. Có điều, ông ta chưa từng nghĩ, có người đến cứu ông ta, nhất định là người nhà họ Lưu Nha Trang đến để tìm thi thể ông ta.

Lúc đó, ông đã khởi động cơ quan hủy diệt của mật động, lập tức chạy đến một nơi an toàn để ẩn nấp trước.

Khi thiết kế cơ quan mật đạo này, Triệu Khải Thời đặc biệt để nhà thiết kể để lại một nơi thoát thân. Cho nên, khi đất đá nơi này sụp đổ, người khác đều bị đập chết, nhưng Triệu Khải Thời bởi vì trốn vào nơi an toàn, mới may mắn trốn được.

Nhưng để tồn tại là một vấn đề lớn, dưới tình hình không có thức ăn nước uống, cho dù Triệu Khải Thời không bị đá đập chết, sớm muộn gì cũng sẽ chết đói, chết khát.

Có lẽ ông trời thương tiếc cho ông, nên những ngày nay ở thành phố Đà Lạt đều âm u nhiều mưa.

Một ít nước mưa thuận theo khe hở, đúng lúc có thể chảy xuống nơi Triệu Khải Thời đang ở. Mỗi lần trời mưa, ông ta có thể uống chút nước mưa. Khát thì dựa vào nước mưa, đói thì dựa vào chuột, Triệu Khải Thời dựa vào niềm tin kinh người mà sống sót.

Dưới đống đổ nát, ông không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi. 

Tóm lại, Triệu Khải Thời sớm đã tuyệt vọng, ý niệm chống đỡ ông ta sống sót, là ông muốn làm rõ rừ trong miệng Lưu Văn Nhân, cái chết của vợ trước ông ta Tần Uyển, rốt cuộc có liên quan đến Lưu Văn Nhân không?

Nếu như các chết của vợ trước Tần Uyển, thật sự có liên quan đến Lưu Văn Nhân. Vậy thì Triệu Khải Thời nhất định sẽ trả thù cho Tần Uyển.

Chính cái ý niệm này chống đỡ Triệu Khải Thời, mới khiến ông sống sót một cách kỳ tích.

Đào từ trưa cho đến tối, đến tám chín giờ tối, vẫn chưa tìm thấy thi thể của Triệu Khải Thời.

Bởi vì việc đào bới làm di chuyển một số gạch đá, nên có một viên đá có kích thước bằng một quả bóng rơi trứng ngực Triệu Khải Thời.

Mặc dù Triệu Khải Thời không có bị đập chết, nhưng vẫn bị đập đến nỗi ngạt thở.

Nếu không mang đến đây lượng lớn tài xế máy xúc liên tục làm việc, thì làm việc với cường độ lớn như vậy, thật sự không có mấy người có thể chống đỡ nổi.

Triệu Minh Anh đi đến bên cạnh Triệu Hùng, nói: “Cậu chủ. Đã muộn rồi, hay là chúng ta để mai tiếp tục đào?”

“Không được. Luôn đào đến khi tìm được bố tôi. Tôi muốn sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác.”

“Nhưng liên tục làm việc như vậy, đã có rất nhiều người ăn không tiêu rồi. Những người này đều là những người thất nghiệp tôi tìm được ở xã hội, bọn họ đang nháo nhào muốn thêm tiền, nếu không sẽ bãi công.”

“Cho bọn họ thêm tiền. Tiếp tục đào.” Mặt Triệu Hùng lạnh xuống.

“Tôi biết rồi.” Triệu Minh Anh nhận lệnh quay người đi.

Thời tiết tháng bốn tháng năm, nói đổi là đổi.

Buổi sàng vẫn còn nắng, nhưng đến tối đã bắt đầu âm u sắp mưu.

“Anh Hùng, sắp mưa rồi, em lên xe lấy ô xuống.” Tàn Kiếm nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng ừ một tiếng.

Sau khi Tàn Kiếm rời đi, Triệu Hùng nhắm hai mắt lại, dùng tâm cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Trái tim đang gào thét: “Con đến rồi. Rốt cuộc bố đang ở đây?”

Tiếng thét lặp đi lặp lại, khiến Triệu Hùng hoàn toàn chìm trong trạng thái của giác quan thứ sáu.

Giác quan thứ sáu của con người, giống như có thể dự đoán được chuyện xảy ra trong một thời điểm nào đó ở tương lai vậy. Chỉ là có người có thể khởi động giác quan thứ sau, có người chỉ là thỉnh thoảng mới có thể khởi động được giác quan thứ sáu.

Hoặc là chỉ thoáng qua.

Triệu Hùng bởi vì thường xuyên ngồi thiền luyện nội công, cho nên có thể nhanh chóng tiến vào trong trạng thái tư tưởng.

Sau khi mọi thứ xung quanh dần dần im lặng, Triệu Hùng dùng cảm giác của mình để cảm nhận mọi thứ dưới chân.

Triệu Khải Thời có thể nghe thấy tiếng máy xúc đang làm việc phía trên, ông anh cho rằng đó là người của Tần Giao, ôm tâm niệm nhất định sẽ đã chết rồi. Nhưng đột nhiên, trong đầu ông dường như có một giọng nói.

“Bố, bố ở đâu? Con là Triệu Hùng, con đến cứu bố đây.”

Triệu Khải Thời để mình tỉnh táo lại, nhưng ngoại trừ tiếng máy xúc bên trên, hoàn toàn không nghe thấy Triệu Hùng gọi mình, những tiếng gọi vừa rồi sao lại chân thực như vậy chứ.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Lẽ nào thật sự con trai Triệu Hùng đến cứu mình sao?

Lúc trước, Triệu Khải Thời không dám lớn tiếng kêu lên, lo lắng bên trên là người Tần Giao. Nhưng vừa rồi ý thức trong đầu khiến ông phán đoán có thể thật sự là con trai Triệu Hùng đến cứu mình.

Nghĩ đến đây, Triệu Khải Thời không quan tâm đ ến cái gì nữa, hét lớn lên: “Hùng, là con đứng không? Bố ở đây.”

“Bố ở đây.”

Sau khi câu nói “Bố ở đây.” truyền vào trong tai Triệu Hùng, dựa vào công lực của anh, có thể nhanh chóng phán đoán phương hướng của giọng nói.

Triệu Hùng nhanh chóng chạy về phía giọng nói.

Đến một nơi toàn là đất đá, anh đứng bên trên, hét to với bên dưới: “Bố, là bố đúng không? Bố vẫn còn sống đúng không? Con là Triệu Hùng đây. Con đến cứu bố đây.”

Những ngày qua, Triệu Khải Thời đã sớm không còn tức giận rồi, có thể dùng từ “hấp hối sắp chết” để hình dung ông. Ông đã ba ngày chưa bắt được chuột ăn rồi.

Triệu Khải Thời dùng hết sức lực, trả lời con trai Triệu Hùng: “Là bố. Bố vẫn còn sống, ở dưới đây. Bố ở bên dưới.”

Trời lất phất mưa nhỏ.

Ngoại trừ tám trăm người mà Triệu Minh Anh thuê, và những đội nhân viên công trình máy xúc, những người đến tìm vàng đều đã sớm đi về rồi.

Triệu Hùng hoàn toàn không quan tâm đ ến người bị ướt đẫm, nhanh chóng sang trái mấy bước, chỉ xuống bên dưới, nói với người điều khiển máy xúc: “Bác ơi, đào ở đây. Dưới này có người, cẩn thận đừng làm người bị thương.”

Người lái máy xúc là một tài xế lâu năm, vừa nghe thấy bên dưới có người, lúc này mới biết người ta thuê mình đến để cứu người, làm gì có phải là đào vàng chứ.

Triệu Minh Anh đi đến bên cạnh Triệu Hùng, hỏi: “Cậu chủ, sao cậu biết ở bên dưới có người?”

Triệu Hùng hỏi ngược lại Triệu Minh Anh: “Chú Minh Anh, chú không nghe thấy bố cháu gọi bên dưới sao?”

“Không có.” Sau khi Triệu Minh Anh nghe thấy Triệu Hùng nói như vậy, nổi hết da gà.

Không phải là gặp ma đấy chứ?

Nơi núi hoang vu này, sao đột nhiên có giọng nói của Triệu Khải Thời được chứ?

Hơn nữa, đã gần mười một ngày rồi, theo Triệu Minh Anh thất, Triệu Khải Thời đã chết rồi.

Trước khi đến Hỏa Tiêu, Triệu Minh Anh đã chuẩn bị đến tìm thi thể Triệu Khải Thời. Nhưng Triệu Hùng lại nói, cậu ta nghe thấy tiếng gọi của Triệu Khải Thời, nửa đêm mưa rơi thế này, tất nhiên khiến ông ta sợ rồi.

Triệu Hùng khẳng định nói: “Bố cháu nhất định ở bên dưới. Nhanh. Gọi người đến đây, cùng nhau đi chuyển đất đá.”