Lúc Triệu Hùng trở ra thì anh đã biến thành bộ dáng của Vu Lăng.
Anh lợi dụng nội công mạnh mẽ mà thay đổi xương cốt của mình, sau khi thay quần áo và giầy của Vu Lăng vào xong thì giống y hệt với bộ dạng của Vu Lăng.
Sau khi Triệu Hùng đi lên lầu thì bị bảo vệ ở tầng trên tới kiểm tra.
Lúc này, Lâm Thanh Thảo đã đi tới, cô ta gọi Triệu Hùng: "Giáo sư Vu, cô chủ nhà bọn tôi đang gọi ông đấy."
Triệu Hùng trả lời lại một tiếng, anh chậm rãi đi về phía Lâm Thanh Thảo.
Anh đi theo Lâm Thanh Thảo đi vào căn phòng thứ ba ở trong hành lang, thấy mấy bác sĩ đang hội chẩn cho Lưu Vũ Tiến.
Hai chân của Lưu Vũ Tiến bị đập đến mức máu thịt lẫn lộn, khuôn mặt đẹp trai trở nên tái nhợt như tờ giấy, sớm đã không còn thần thái như ngày xưa nữa.
Chợt nghe một tên bác sĩ nói: "Loại tình huống này, bắt buộc phải cắt cụt lên cao đi."
Một bác sĩ khác tiếp lời: "Bây giờ điều chúng ta đang bàn bạc, không phải là vấn đề về cắt cụt lên cao. Mà là, sau phẫu thuật cắt cụt đi, bình thường chỉ có thể sống được hai năm đến năm năm mà thôi."
Trong mũi Lưu Hải Yến khẽ hừ một tiếng, cô ta nói: "Nếu mấy người bác sĩ các người mà không thể làm cho anh tôi có hy vọng sống sót, vậy thì chờ bị cuốn gói hết đi."
Mấy bác sĩ trong phòng bệnh hai mặt nhìn nhau, trên mặt bọn họ đều để lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Bọn họ là bác sĩ, thật ra bọn họ có thể tiến hành giải phẫu cắt bỏ thay cho Lưu Vũ Tiến. Chỉ là sau khi phẫu thuật xong, sẽ phát sinh di chứng hoặc là biến chứng sau phẫu thuật.
Sau khi mất đi hai chân, dòng máu trong cơ thể người sẽ không tuần hoàn thông suốt nữa, sẽ phát sinh ra bệnh lây truyền qua đường sinh dục.
Ở trong y học, cắt bỏ nhỏ là việc làm loại bỏ bộ phận bị nhiễm hoặc bị hoại tử, thành lập lại bộ phận mạch máu hoặc là uốn nắn lại tứ chi, tiến hành mở bộ phận cần cắt ra, cắt bỏ bộ phận đó đến mức nhỏ nhất.
Mà cắt cụt lớn thì lại chia thành cắt cụt phần dưới mà cắt cụt lên cao, bình thường cắt cụt phần dưới thì cắt từ chỗ dưới gối 10 cm, mà cắt cụt lên cao thì phải cắt từ trên gốc trên đùi cắt xuống.
Độ nguy hiểm của cắt cụt lớn là cao nhất, cho dù là sau khi phẫu thuật xong, thì tỉ lệ tử vong cũng cực kỳ cao. Ước chừng có 80% người bệnh bị cắt cụt lớn trở lên sẽ chết trong khoảng từ hai năm đến năm năm.
Triệu Hùng không dám tới quá gần Lưu Hải Yến, anh lo rằng cô ta sẽ nhận ra anh.
"Giáo sư Vu, ông là người lành nghề trong phương diện này, nếu là do ông đích thân tới làm giải phẫu, thì có thể nắm chắc được bao nhiêu?" Một tên bác sĩ xoay người lại hỏi Triệu Hùng.
Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, Triệu Hùng kiên trì đến cùng, học theo tiếng phổ thông gượng gạo của Vu Lăng nói: "Giải phẫu thì không thành vấn đề, chỉ là sau khi giải phẫu xong thì có thể để cho người bệnh sống được bao lâu, điều này thì thật sự không nắm chắc lắm. Các người cũng biết, loại giải phẫu cắt cụt cao này, phiền toái nhất đó chính là thời kỳ điều dưỡng sau khi giải phẫu xong."
Triệu Hùng đại khái cũng hiểu được một nửa từ trong cuộc trò chuyện của những người này. Biết rằng, Lưu Vũ Tiến sau khi phẫu thuật xong thì có thể sống được bao lâu, quyết định phẫu thuật xong rồi thì có phát chứng bệnh gì hay không liên quan điều trị của tự thân nữa.
Điều này là chuyện mà không có ai nắm chắc được, lời nói này của Triệu Hùng cũng không có sơ hở gì.
Mấy bác sĩ ở trong phòng gật đầu phụ họa.
Ánh mắt của Lưu Hải Yến nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, cô ta lạnh giọng mà hỏi: "Giáo sư Vu, giọng nói của ông bị làm sao vậy?"
"Vừa rồi gọi điện thoại có quát lên mấy câu, cổ họng hơi không thoải mái." Triệu Hùng giải thích.
Anh đã cố gắng ép cho giọng nói tới mức hơi khàn khàn, những vẫn hấp dẫn sự chú ý của Lưu Hải Yến.
Cũng may, Vu Lăng là người Minh Thành, tiếng phổ thông nói cũng không phải là quá chuẩn, nghe thì lại thấy có hơi gượng gạo.
Lưu Hải Yến nghi ngờ liếc mắt nhìn Triệu Hùng mấy cái, cô ta lạnh giọng nói: "Mấy người các người cứ nghiên cứu đi. Hôm nay bắt buộc phải đưa cho tôi một phương án ổn thỏa. Thời gian không thể chậm trễ được nữa, bắt buộc phải đưa ra phương án giải phẫu cùng với phương án an dưỡng sau khi phẫu thuật."
Nói xong, cô ta nói với cô giúp việc Lâm Thanh Thảo: "Lâm Thanh Thảo, chúng ta đi."
Sau khi Lưu Hải Yến rời đi, Triệu Hùng tiến đến gần Lưu Vũ Tiến nằm trên giường bệnh.
Tay vừa mới đặt lên trên mạch đập trên cổ tay của Lưu Vũ Tiến thì Lưu Hải Yến đã mở cửa phòng bệnh ra, lại đi vào một lần nữa.
"Ông đang làm cái gì đó?" Lưu Hải Yến nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng lạnh giọng hỏi.
Lúc này, chỉ cần Triệu Hùng nhẹ nhàng phun nội lực vào thì anh sẽ có thể siết đứt được gân mạch của Lưu Vũ Tiến. Chỉ có điều, lúc anh bước vào tầng lầu này thì anh đã nhận thấy được nơi này có vài cổ hơi thở võ giả đáng sợ, thực lực sẽ không thua kém gì cấp bậc Thiên bảng cả.
Nếu sau khi gi ết chết Lưu Vũ Tiến, vậy thì có thể báo thù rửa hận thay cho bố của mình Triệu Khải Thời, nhưng sẽ khiến cho Triệu Hùng chọc phải vấn đề vô cùng phiền toái.
Mục đích của chuyến đi này của anh là tới Hỏa Tiêu Đà Lạt tìm bố mình Triệu Khải Thời đang không biết sống chết. Nếu như bị Lưu Hải Yến phát hiện ra việc mình đến đây, thì sẽ quấy rối hết mọi kế hoạch của anh.
Triệu Hùng xoay người nói với Lưu Hải Yến: "Tôi đang kiểm tra mạch của cậu Lưu. Cô Lưu, còn có việc gì sao?"
Lưu Hải Yến nghi ngờ liếc mắt nhìn Triệu Hùng một cái, khuôn mặt cô ta rét lạnh nói: "Ba giờ chiều nay tôi vẫn sẽ đến đây nữa, hy vọng các người có thể đưa ra được phương án."
Nói xong, cô ta gọi vệ sĩ dưới tầng trệt rồi nói: "Mời mấy giáo sư đây đến phòng hội chẩn của bệnh viện đi."
"Các vị, mời." Một tên vệ sĩ đi tới, làm một thủ thế lễ phép với Triệu Hùng và mấy bác sĩ.
Lúc Triệu Hùng đi qua bên người Lưu Hải Yến, Lưu Hải Yến cứ nhìn chằm chằm vào anh, thẳng cho đến khi bóng dáng của Triệu Hùng biến mất trong tầm mắt thì Lưu Hải Yến mới thu ánh mắt vừa rồi lại.
"Cô chủ, cô cứ nhìn chằm chằm vào giáo sư Vu làm gì vậy?" Lâm Thanh Thảo hỏi Lưu Hải Yến.
Lưu Hải Yến hơi nhíu mày xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên rồi nói: "Kỳ lạ, lúc trước tôi không có ấn tượng gì quá sâu với người này cả, sao bây giờ lại đột nhiên cảm thấy ông ta rất quen thuộc nhỉ?"
"Cô chủ, có phải là mấy ngày nay cô không nghỉ ngơi tốt đúng không?"
"Tối hôm qua tôi ngủ rất là ngon mà."
Lưu Hải Yến nói một câu: "Thôi bỏ đi. Chúng ta đi thôi."
Sau khi đóng cửa lại thì cô ta dặn dò vệ sĩ ở tầng trệt: "Trông coi cậu chủ."
"Vâng, cô chủ." Vệ sĩ canh giữ ở tầng trệt trả lời Lưu Hải Yến.
Sau khi Triệu Hùng đi theo mấy bác sĩ đi vào trong phòng hội chẩn ở tầng trệt, mấy bác sĩ bắt đầu thảo luận kịch liệt, phải làm sao để đưa ra một phương án giải phẫu cho Lưu Vũ Tiến đây.
Anh làm gì có tâm tư đi nghe mấy thứ này, anh mượn cơ hội đi vào WC, rồi chuồn ra ngoài từ trong phòng hội chẩn.
Triệu Hùng đã biết được phòng bệnh của Lưu Vũ Tiến rồi, cũng đã đo lường được trị số thực lực của mấy tên vệ sĩ, chỉ là đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để gi ết chết Lưu Vũ Tiến rồi.
Sau khi đi vào một căn phòng để đồ lung tung, Triệu Hùng thấy Vu Lăng chân chính ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh. Với lực tay của anh, Vu Lăng còn ít nhất là nửa giờ nữa mới có thể tỉnh dậy được.
Sau khi đổi qua quần áo của mình xong, lại mặc lại đồ cho Vu Lăng, lúc này Triệu Hùng mới nhẹ nhàng vỗ hai gò má của Vu Lăng, lên tiếng kêu ông ta: "Giáo sư Vu. Giáo sư Vu."
Vu Lăng mở to mắt tỉnh dậy, vẻ mặt ông ta mờ mịt, nhìn Triệu Hùng ở trước mặt.
Triệu Hùng đỡ Vu Lăng đứng lên từ dưới mặt đất, anh nói: "Bác sĩ Vu, vừa rồi ông mới trượt chân té xỉu đó, không có việc gì chứ?"
Vu Lăng sờ cái gáy, quả thật là có hơi đau.
Nhưng ông ta chỉ nhớ là tên trợ lý thực tập này muốn tìm mình nói chuyện, cũng không nhớ chuyện gì khác nữa.
"Không có việc gì." Vu Lăng lắc đầu.
Triệu Hùng nói với Vu Lăng: "Bác sĩ Vu, tôi muốn nói cho ông là, cô Lưu là một người có tính đa nghi trời sinh. Tốt nhất ông ít nói lại, làm nhiều lên. Nếu không, rất dễ dàng đưa tới họa sát thân đó."
Vu Lăng nghe xong lời nói của Triệu Hùng thì bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Danh tiếng của Nhà họ Lưu Nha Trang ở bên ngoài mặc dù không bì được với nhà giàu có Mã Thời Sinh ở Hải Nam, nhưng nhân vật nổi tiếng ở trong giới đều biết rằng Nhà họ Lưu Nha Trang mới là gia tộc có thủ đoạn thông thiên.
Vu Lăng gật đầu, ông ta nói cảm ơn Triệu Hùng: "Cảm ơn cậu người anh em. Tôi biết nên làm thế nào rồi."
"Vậy ông mau đi đến phòng tiếp khách của gian số 516 trên tầng trệt này đi. Bọn họ đang đợi ông thảo luận phương án giải phẫu đó. Nhớ kỹ, làm nhiều lên, ít nói lại."