Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1409




Kim Châu, Hoa Di và Lạc Vinh tìm được đường sống trong chỗ chết, đều bất giác thở phào một hơi, đặc biệt là vào khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy Triệu Hùng đâm bụng con mãng xà chui ra, còn đâm mù mắt con mãng xà cái, càng khiến ba người bọn họ mừng rỡ như điên.

Khi Triệu Hùng ngoi lên khỏi hồ nước, liền nhìn thấy con hổ mà Kim Châu thuần hóa trôi nổi trên mặt nước. Anh liền tiện tay đẩy con hổ vào bờ.

Nếu không nhờ con hổ vằn dũng cảm chiến đấu với con mãng xà cái, thì e rằng một mình Triệu Hùng không thể đánh thắng cả hai con mãng xà dài hơn mười mét được.

Kim Châu bước tới bên con hổ, dơ tay vuốt v e nó, lặng lẽ rơi nước mắt.

Triệu Hùng nói với Kim Châu: “Cô Kim Châu, tôi xin lỗi. Nếu không phải vì chuyện của tôi, con hổ của cô cũng sẽ không chết.”

"Không liên quan đến anh. Tôi đến thung lung dược vương cũng là vì muốn lấy được kim mẫu tuyết liên, là tôi tự nguyện giúp anh."

Kim Châu nói vơi Lạc Vinh: “Lạc Vinh, anh quay về lấy giúp tôi cái xẻng, tôi muốn côn cất Mao Thuần."

Triệu Hùng và Hoa Di nhìn nhau, xem ra Mao Thuần là cái tên mà Kim Châu đặt cho con hổ của cô.

Sau khi Lạc Vinh quay về hang động, liền lây cái xẻng chuyên dụng mà anh luôn mang theo bên mình và một cái xẻng khác. Sau đó Triệu Hùng và Lạc Vinh đào một cái hố sâu ở gần thác nước.

Con hổ vằn này nặng ít nhất hơn hai trăm cân, Triệu Hùng có thể nâng được một thí binh thạch nặng đến bốn trăm cân, thì dĩ nhiên có thể nâng được con hổ nặng hai trăm cân này.

Sau khi chôn xong con hổ vằn xuống dưới đất, Kim Châu đắp một đống đất nhỏ, rồi cắm một cái biển gỗ xuống, bên trên tấm biển có ghi: “Mộ của chú hổ Mao Thuần.”

Kim Châu và con hổ vằn này đã sống bên nhau được vài năm, tình cảm giữa người và thú vô cùng sâu sắc.

Hoa Di cũng vô cùng cảm động trước tình cảm giữa hai người bọn họ, cũng rơi nước mắt tiếc thương Mao Thuần.

May mắn thay, bọn họ đã giết được con mãng xà đực hung dữ, cũng coi như trả thù được cho con hổ vằn, nhưng thật dáng tiếc, con mãng xà cái đã trốn thoát.

Khi bọn họ quay lại hang động cũng đã đến nửa đêm.

Bốn người ngồi quanh đống lửa, phơi quần áo ướt lên cái sào gần đó.

Mọi người đều đã thay quần áo sạch sẽ, vừa ngồi bên đống lửa, vừa nói chuyện.

“Cô Kim Châu, bây giờ các dược liệu để điều chế thuốc giải tiêu độc đã đầy đủ rồi chứ?” Triệu Hung hỏi Kim Châu.

Kim Châu gật đầu nói: "Đầy đủ rồi. Gia tộc nhà anh có bao nhiêu người bị trúng tiêu độc?"

"Gần sáu bảy mươi người."

"Hai ngày nữa tôi sẽ điều chế xong thuốc giải độc. Chúng ta không cần ở lại thung lũng dược vương nữa, ngày mai chúng ta sẽ lên đường.” Kim Châu nói.

Lạc Vinh trong lòng không cam tâm, liền nói: “Cô Kim Châu, có thể lùi lại khoảng một hai ngày nữa không? Bây giờ hai con mãng xà một con bị thương, một con đã chết, tôi muốn hái thêm ít thảo mộc mang về, khó khăn lắm mới đến được đây, có thể để tôi đi hái thêm dược liệu được không?”

Kim Châu không có bất cứ ý kiến gì, nhìn về phía Triệu Hùng và Hoa Di, hỏi hai người bọn họ: "Ý kiến ​​của hai người như thế nào?"

Triệu Hùng hiểu được tâm tư của Lạc Vinh, anh biết rằng anh ta đang mong muốn kiếm được một số dược liệu quý hiếm để làm giàu.

Ánh mắt Hoa Di hướng về phía Triệu Hùng, ý muốn nói để anh làm chủ chuyện này.

Triệu Hùng suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy chúng ta chờ hai ngày nữa đi. Vừa hay trưởng lão có để lại cho chúng ta một đường hầm, chúng ta có thể dùng nó, đến lúc đó không cần trèo đèo lội suối vất cả để ra ngoài nữa."

"Được rồi. Nhưng tôi sẽ không đi tìm kiếm thảo dược với mọi người đâu, mọi người tự đi đi nhé.” Kim Châu nói.

Sau khi chung sống với nhau khoảng hai ngày, Triệu Hùng và Hoa Di đã hiểu được phần nào tính cách của Kim Châu.

Chỉ cần cô ấy không muốn làm, thì cho dù bạn nói rát cả họng cũng chẳng thể lay chuyển được.

Trong hai ngày tiếp theo, Triệu Hùng và Hoa Di và Lạc Vinh hái được không ít dược liệu quy hiếm, còn Kim Châu ở trong hang động điều chế thuốc giải tiêu độc.

Có được hai dược liệu quý giá là kim mẫu tuyết kiên và chi ngải, việc điều chế thuốc giải độc của Kim Châu diễn ra vô cùng thuận lợi. Cũng trong hai ngày này, Lạc Vinh đã hái được không ít thảo dược quý hiếm.

Hoa Di là một chuyên gia Đông y, cô ấy biết rõ những thảo dược quý hiếm mà Lạc Vinh hái được, giá thị trường của chúng ít nhất cũng phải được bảy tỷ.

Cô ghé sát tai Triệu Hùng, thì thầm vài câu, anh liền gật đầu, đồng ý với yêu cầu mà cô đưa ra.

Cuối cùng cũng đến ngày bọn họ rời khỏi thung lũng dược vương.

Khi Triệu Hùng và mọi người đi đến lối ra của đường hầm, anh đẩy tảng đá cửa hầm, một tiếng “rầm rầm” liền vang lên.

Đường hầm đằng sau tảng đá từ từ lộ ra.

Triệu Hùng nhìn thấy chú Ô đang ngồi xổm ở đầu đường hầm, ngoài ra còn có mấy tộc nhân của dân tộc Lộc Hồ. Triệu Hùng liền vui mừng lên tiếng chào hỏi: “Chú Ô.”

Ô Vương Tài nhìn thấy Triệu Hùng và Lạc Di bình an vô sự, vui mừng đến mức lao đến, ôm lấy Triệu Hùng.

"Triệu Hùng, mọi người không sao là tốt rồi."

Khi Ô Vương Tài nhìn thấy Kim Châu ở phía sau Triệu Hùng, liền vội vàng lên tiếng chào hỏi: ‘Cô Kim Châu, xin chào.”

Kim Châu gật đầu, coi như đáp lại lời chào của Ô Vương Tài.

Khi Ô Vương Tài nhìn thấy Lạc Vinh, bất giác nhíu lông mày, hỏi Triệu Hùng: “Cậu Hùng, vị này là…”

Triệu Hùng thấy vậy liền giải thích: “Chú Ô, cậu ấy tên là Lạc Vinh, là bạn bè của cháu và bác sĩ Di.”

"Bạn của cậu Hùng và bác sĩ Di cũng chính là bạn của chúng tôi. Đi thôi, đi thôi.  Dân làng để chuẩn bị tiệc rượu vô cùng thịnh soạn. chỉ còn đợi mọi người trở về thôi. Đúng rồi, Miêu Vương và các trưởng tộc khác cũng ở đó."

Ô Vương Tài đưa nhóm người Triệu Hùng và những thôn dân khác quay về. Bọn họ vừa đi vừa nói cười, cùng hướng về phía thôn Lan Thảo.

Vừa về đến cổng thôn Lan Thảo, bỗng Ô Ân vội vàng hoảng hốt chạy đến.

Vừa nhìn thấy Triệu Hùng, hai mắt anh ta thể hiện rõ sự kinh ngạc.

Ô Ân chạy đên bên Triệu Hùng, thở hổn hà hổn hển, nói: “Anh Triệu, không… không ổn rồi. Tiêu độc của Tiểu Đậu và Triệu Niệm phát tác rồi, bây giờ bọn họ đau đớn đến sống đi chết lại, mọi người mau qua xem đi.”

Triệu Hùng nghe thấy vậy liền nhíu mày, không ngờ tiêu độc của Tiểu Đậu và Triệu Niệm lại phát tác cùng một lúc.

Thường thì tiêu độc của Tiểu Đậu sẽ phát tác vào buổi sáng và buổi tối, nhưng hiện tại đang là giữa trưa, vậy mà độc tính lại tái phát. Điều đó thể hiện rằng, tiêu độc trong cơ thể Triểu Đậu đã trở nên càng ngày càng nghiêm trọng. 

Điều khiến Triệu Hùng càng lo lắng hơn chính là sự an nguy của em gái anh, Triệu Niệm.

Kim Châu lấy hai cái bình nhỏ ra đưa cho Triệu Hùng rồi nói: “Trong này có tổng cộng một trăm viên thuốc giải độc, anh mau đi cứu người trong tộc của mình đi.”

Triệu Hùng nói một tiếng “Cảm ơn” với Kim Châu, nhận lấy thuốc giải, vội vàng chạy đi, chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Sau khi đến nhà của trưởng tộc, Triệu Hùng liền nhìn thấy Tiểu Đậu đang nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, còn em gái anh, Triệu Niệm cũng đang hấp hối.

Anh vội vàng mở lọ sứ, cạy răng Triệu Niệm rồi cho thuốc giải vào miệng cô trước. Sau đó cũng nhét thuốc giải vào miệng Tiểu Đậu.

Trưởng tộc hỏi Triệu Hùng: “Cậu Hùng, cậu tìm thấy cô Kim Châu chưa?”

“Tôi tìm được rồi.” 

Triệu Hùng gật đầu, nói: “Thuốc giải độc này là do Cô Kim Châu đưa cho tôi.”

Trưởng tộc nghe thấy vậy thì vui mừng khôn xiết.

Có thuốc giải độc do Kim Châu điều chế, không chỉ Triệu Niệm được cứu, mà ngay cả cháu trai của ông ấy cũng được cứu.

Uống xong thuốc giải độc, Triệu Niệm cũng từ từ tỉnh lại.

May mà Triệu Hùng quay về đúng lúc, vì chỉ cần anh quay về muộn hơn nửa tiếng đồng hồ, thì cho dù Đại La Kim Tiên giáng thế cũng không thể cứu nổi cô ấy.

Sau khi Triệu Niệm mở mắt ra, khuôn mặt quen thuộc của Triệu Hùng liền hiện ra trước mắt.

Cô ấy mở miệng lẩm bẩm: "Anh ơi. Không phải em đang nằm mơ đây chứ?"

Triệu Hùng mỉm cười, đưa tay ra vuốt v e mái tóc của em gái, lên tiêng đáp: "Đồ ngốc nghếch, bây giờ em vẫn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ à?”