Điều khiến Triệu Hùng, Lạc Vinh và Hoa Di vô cùng ngạc nhiên là có một cô gái trẻ đang cưỡi hổ và phi nước đại về phía nơi bọn họ đang đứng.
Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ không một ai tin vào cảnh tượng này.
“Thung lung Dược Vương” này không phải là một “vườn bách thú”, hổ sẽ được con người thuần hóa ngay từ khi còn nhỏ. Lẽ nào cô gái này đã thuần hóa con hổ?
Ngay khi Triệu Hùng còn đang vô cùng kinh ngạc, Hoa Di ở bên cạnh anh liền giật mình nói: “Đó là Kim Châu."
Ngay khi hai chữ “Kim Châu” vang lên, gương mặt Triệu Hùng liền trở nên mừng rỡ, trong lòng cũng sung sướng như điên.
Cách xuất hiện của Kim Châu quả thực có một không hai.
Kim Châu cưỡi trên con hổ vằn, xông về phía ba người bọn họ, điên cuồng gào thét.
Màng nhĩ của ba người đều ù đi.
Triệu Hùng có thể hiểu được ngôn ngữ của động vật, anh biết rằng con hổ đang tỏ ý thù địch với bọn anh.
Kim Châu nhẹ nhàng vỗ đầu con hổ mới khiến nó bình tĩnh lại.
“Mấy người biết tôi sao?” Kim Châu nhìn chằm chằm vào Hoa Di, lên tiếng hỏi.
Hoa Di sau khi định thần lại, vội vàng nói: "Cô Kim Châu, trước đây chúng ta có duyên gặp mặt một lần, không biết liệu cô còn nhớ không? Chúng tôi trải qua trăm nghìn cay đắng là để đến Thung lung Dược Vương tìm cô."
Ánh mắt Kim Châu liền trở nên sắc lạnh, quét qua một lượt đám người Triệu Hùng, Hoa Di và Lạc Vinh, lạnh lùng hỏi: “Mấy người là ai? Mấy người tìm tôi làm gì?”
“Ừm, chúng ta có thể… có thể nói chuyện bình thường được không?” Hoa Di ngập ngừng hỏi.
Nhìn thấy Kim Châu cưỡi con hổ vằn lớn,trong lòng Hoa Di cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Kim Châu nhảy xuống khỏi lưng hổ, huýt sáo một tiếng, con hổ dường như hiểu được tiếng huýt sáo của cô ấy, lập tức quay đầu chạy vào rừng.
Khi nhìn thấy xác rắn nằm la liệt trên mặt đất, Kim Châu bất giác nhíu mày.
“Ai làm vậy?” Kim Châu chỉ vào đống xác rắn lộn xộn trên mặt đất, lạnh lùng chất vất đám người Hoa Di.
“Là tôi.” Triệu Hùng đáp.
“Tại sao anh lại giết đám rắn độc của tôi?” Kim Châu nghiêm nghị hỏi Triệu Hùng.
Hoa Di lo lắng Triệu Hùng và Kim Châu sẽ cãi nhau, vội vàng giải thích: "Cô Kim Châu, mọi việc là như thế này. Lúc nãy khi chúng tôi đến đây, chúng tôi bị sợ hãi bởi tiếng hổ gầm, nên vội trốn sau phiến đá. Không ngờ đằng sau phiến đá có rất nhiều rắn độc, bọn chúng đều tấn công chúng tôi, vì vậy Triệu Hùng mới ra tay để tự vệ.”
Kim Châu khịt mũi một tiếng nói: "Hừ. Mặc dù những con rắn này rất độc, nhưng chúng rất dũng cảm. Là do mấy người xâm phạm lãnh thổ của chúng nên bọn chúng mới tấn công các người. Chàng trai, tôi nuôi nhiều độc trùng như vậy, tốn không ít công sức, vậy mà trong nháy mắt anh đã giế t chết hết chúng, tôi không thể không tha cho anh."
Kim Châu hét lên một tiếng, vung nắm đấm về phia Triệu Hùng.
Triệu Hùng đạp chân thành hình chữ “tị” trong Cuồng Vân Bộ Pháp, vội vàng né tránh.
Nhưng Kim Châu không chịu bỏ qua cho Triệu Hùng, đuổi theo anh, công kích anh.
Triệu Hùng có việc cầu người, không dám đánh trả.
Phải nói rằng, công phu của Kim Châu không tồi, nếu không phải nhờ vào thần pháp thần kỳ của bản thân,e là Triệu Hùng đã suýt bị Kim Châu đánh trúng mấy lần.
Suốt hai mươi chiêu đánh của Kim Châu, Triệu Hùng không đánh trả.
Kim Châu dừng động tác lại, nhìn chằm chằm Triệu Hùng, lạnh lùng hỏi: "Tại sao không đánh trả?"
Hoa Di vội vàng lấy tín vật mà Miêu Vương đưa cho bọn họ ra nói với Kim Châu: "Cô Kim Châu, mong cô đừng quá kích động. Chúng tôi thật sự có việc muốn tìm cô, còn việc Triệu Hùng giết những con rắn của cô cũng chỉ là việc bất đắc dĩ."
Kim Châu nhận ra tín vật của Miêu Vương chỉ trong nháy mắt, liền ngạc nhiên hỏi: "Tại sao mấy người lại có tín vật của Miêu Vương?"
Khi Hoa Di nhìn thấy Kim Châu nhận ra tín vật của Miêu Vương, tinh thần liền thả lỏng một chút, cười nói: “Không giấm diếm gì cô, chúng tôi là bạn của Miêu Vương.”
Kim Châu bước đến bên Hoa Di, cầm lấy tín vật của Miêu Vương, sau khi xác nhận xong, cô ấy đặt nó vào lòng bàn tay, quay qua thầm đánh giá ba người Triệu Hùng, Hoa Di, Lạc Vinh một lượt.
Triệu Hùng cũng thầm đánh giá người phụ nữ tên Kim Châu này.
Trên đầu Kim Châu không đeo những phụ kiện tóc trang sức bằng bạc của người dân tộc thiểu số, tóc cô ấy được bện thành những bím tóc nho nhỏ khác nhau.
Mặc dù cô ấy đã ăn gió nằm sương ở "Thung lũng Dược Vương" suốt một khoảng thời gian dài, nhưng làn da cô ấy vẫn trắng ngần.
Nhìn chung, ngoại trừ có làn da trắng hơn người thường một chút, thì cô ấy có ngoại hình giống hệt một người phụ nữ bình thường
Kim Châu lạnh lùng nhìn Triệu Hùng, nói: "Này anh kia, công phu của anh cũng không tồi, anh là người của Thiên Bang sao?"
Triệu Hùng gật đầu.
“Đừng tưởng rằng công phu của anh hơn tôi thì chắc chắn anh sẽ thắng được tôi.” Kim Châu nói.
Triệu Hùng biết rõ lời nói này của Kim Châu có hàm ý gì, người phụ nữ này suốt ngày tiếp xúc với côn trùng có độc, có thể sai khiến côn trùng độc, lại còn biết "thuật cốc". Nếu như cô ấy dùng những côn trùng độc này tấn công anh, rồi lại thi triển thêm “thuật cốc”, vậy thì ai sống ai chết vẫn còn là một ẩn số.
“A?” Ánh mắt Kim Châu rơi vào mu bàn tay Triệu Hùng, nơi anh bị rắn hai đầu cắn.
Trên cổ tay của Triệu Hùng có hai vết máu rất bắt mắt, với năng lực của Kim Châu, cô ấy đương nhiên có thể nhìn ra được Triệu Hùng đã bị rắn độc cắn.
“Anh bị rắn hai đầu cắn à?” Kim Châu hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng “Ừ.” một tiếng rồi gật đầu.
“Liệu anh sẽ không sao chứ?” Ánh mặt Kim Châu sáng rực, lên tiếng hỏi Triệu Hùng.
Khoảnh khắc Triệu Hùng bị rắn hai đầu cắn, trong cơ thể anh bỗng có cảm giác tê dại, nhưng chỉ trong nháy mắt, sự tê dại này liền biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Điều này giống như con lửng mật ở Châu Phi vậy, rất thích ăn rắn độc, sau khi bị rắn độc cắn xong, bởi vì trong cơ thể chúng có gien kháng độc nên nó khỏi bệnh rất nhanh.
Huyết thanh kháng nọc độc trong cơ thể Triệu Hùng cũng giống như con lửng mật, bị rắn độc cắn cũng sẽ khiến cho cơ thể tê liệt trong thời gian ngắn, nhưng kháng độc trong cơ thể sẽ tự động loại bỏ nọc rắn.
Hoa Di liền giải thích cho Kim Châu nghe về lý do Triệu Hùng không sợ nọc độc.
Sau khi Kim Châu nghe xong, không ngừng tấm tắc khen ngợi.
Thế giới này quả thực rộng lớn, không thiếu điều hay. Không ngờ, Triệu Hùng lại có năng lực thần kỳ như vậy.
Sắc mặt Kim Châu cũng dịu đi rất nhiều, cô ấy nhìn Hoa Di, hỏi: “Cô tên là gì? Sao tôi thấy gương mặt của cô quen quen.”
Hoa Di cười nói: "Cô Kim Châu. Trước đây chúng ta đã gặp nhau ở nhà họ Võ ở Quán Triều."
“Nhà họ Võ ở Quán Triều?”
Kim Châu suy nghĩ một chút, từng mảng ký ức mơ hồ bỗng trở nên rõ nét, sắc mặt bỗng trở nên mừng rỡ: “Cô là bác sĩ đó sao?
Hoa Di cười đáp: "Cô Kim Châu, cuối cùng cô cũng nhớ ra tôi là ai rồi."
"Ôi. Y thuật của chị vô cùng cao siêu, tôi còn còn đang định đi tìm chị, không ngờ rằng lại có thể gặp chị ở đây. Đúng rồi, rốt cuộc mọi người đến đây tìm tôi để làm gì vậy?"
Trước tiên Hoa Di giới thiệu Triệu Hùng và Lạc Vinh cho Kim Châu.
Sau đó cô nói: "Cả gia tộc của anh Hùng bị trúng thuật tĩnh, sinh mệnh của bọn họ giờ đây như ngọn đèn treo trước gió, vì vậy chúng tôi mới đến đây tìm cô, mong cô có thể đại nhân đại nghĩa ra tay giúp đỡ."
“Cả gia tộc đều trúng thuật tĩnh sao?”Kim Châu nghe thấy vậy liền sửng sốt đến cứng cả lưỡi.
"Không thể nào. Theo như tôi biết, hiện tại có rất ít người biết thuật tĩnh. Ngoại trừ chị em chúng tôi ra, tôi không thể nghĩ ra được người thứ ba là ai?"
Triệu Hùng liền lên tiếng: "Cô Kim Châu, nghe nói em gái cô, cô Ngân Châu không ở Vân Hương, liệu có khi nào..."
Triệu Hùng chưa kịp nói xong đã bị Kim Châu cắt ngang, tức giận nói: "Sao nào, có phải anh đang nghi ngờ em gái tôi hạ thuật tĩnh với cả nhà họ Triệu ư?"