Một câu hời hợt kia của Triệu Hùng trong mắt Lư Vượng chính là tự cao tự đại!
Lư Vượng cùng Hùng Tâm là dũng sĩ ở Miêu Trại, hai người ai nấy đều có năng lực lấy một đánh ba.
Triệu Hùng mặc dù thành công nhấc được Nghiệm Binh Thạch nặng 800 cân, nhưng bởi bị dáng vẻ anh ốm yếu đơn bạc lại khiến cho Lư Vượng chẳng xem Triệu Hùng ra gì.
Lư Vượng cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi ngược lại muốn xem thử một chút xem anh lợi hại đến mức nào!”
“Lên!” Lư Vượng hô một tiếng với mấy người của Miêu Trại mà anh ta dẫn đến.
Ba người đàn ông vóc người cường tráng, miệng người nào người nấy hét lớn một tiếng, vung quyền nhắm về hướng Triệu Hùng.
Triệu Hùng không muốn bởi vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn với ông Miêu Vương, cho nên đạp Cuồng Vân Bộ Pháp hình chữ “duệ” liên tiếp tránh né.
Ba người tốn rất nhiều khí lực, mệt mỏi hổn hển thở. Kết quả, ngay đến cả góc áo của Triệu Hùng cũng không đụng đến được.
Thừa dịp ba người th ở dốc, Triệu Hùng lạnh giọng nói với Lư Vượng: “Tôi nể mặt ông Miêu Vương cho nên mới không làm khó các người. Anh mau dẫn người rời đi đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với các người.”
“Ui! Thằng nhãi này thật đúng là kiêu ngạo mà!” Lư Vượng ánh mắt toát ra thần sắc hung ác.
Anh ta thấy thân pháp của Triệu Hùng vô cùng quái dị. Chẳng qua là tránh né mà thôi, không đánh trả cái nào nên anh ta cho rằng Triệu Hùng chỉ có chút mánh khóe thế này, làm sao mà anh ta coi Triệu Hùng ra gì được?
Ngay lúc này, sau lưng Triệu Hùng truyền đến một tiếng bước chân hấp tấp.
Lư Vượng nhìn theo hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy Ô Vương Tài dẫn theo hơn mười người thanh niên trai tráng vạm vỡ ở Lộc Hồ, tay ai nấy lăm lăm gậy gộc các lọai vội vàng chạy đến.
Thôn của người Lộc Hồ thấy có người chặn đường Triệu Hùng liền báo việc này lại cho tộc trưởng.
Người tộc trưởng già liền lập tức nói Ô Vương Tài mang theo đám thanh niên tới giúp cho Triệu Hùng.
Đám người Ô Vương Tài đứng bên người Triệu Hùng, trợn mắt nhìn Lư Vượng, lạnh giọng nói: “Lư Vượng, cậu có ý gì? Sao lạu dẫn người vây quanh anh Triệu?”
Lư Vượng nói với Ô Vương Tài: “Ô Vương Tài, ông bớt xen vào việc của người khác đi. Đây là ân oán cá nhân giữa tôi và anh ta. Đừng có mà tưởng rằng ông dẫn theo người tới thì Lư Vượng tôi sẽ sợ mấy người.”
Ô Vương Tài nhíu mày, không hiểu hỏi lại: “Ân oán cá nhân? Ân oán cá nhân cái gì?”
Triệu Hùng tiếp lời nói: “Lư Vượng nói tôi cướp người phụ nữ của anh ta!”
“Phụ nữ?”
“Đúng!” Lư Vượng mặt đầy thần sắc u ám, nói: “Ánh Phương là của tôi, nhưng cô ấy lại thích cái tên người ngoài này. Dĩ nhiên tôi nuốt cục tức không trôi rồi.”
Chú Ô nghe Lư Vượng giải thích xong, bấy giờ mới hiểu xảy ra chuyện gì.
“Lư Vượng! Chuyện tình yêu nam nữ đều là đôi bên tình nguyện. Cũng không phải là anh Triệu chủ động đi mê hoặc cô Ánh Phương. Cái này thì liên quan gì đến anh Triệu?”
“Dĩ nhiên liên quan đến anh ta!” Lư Vượng không phục, chỉ Ô Vương Tài, nói: “Ô Vương Tài, thôn trại chúng ta làm bạn với nhau trong bao năm, ông đừng có vì một tên ngoại lai mà gây tổn thương hòa khí giữa chúng ta.”
Ô Vương Tài lạnh giọng nói: “Lư Vượng, đừng tưởng rằng mình có mấy phần sức mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm! Nói cho cậu hay, anh Triệu là khách quý của Lộc Hồ chúng tôi. Tôi tuyệt không cho phép cậu đụng đến anh ấy! Nếu không, vì chuyện này mà đến tay ông Miêu Vương, sợ rằng sau này cậu không ở nổi trong Miêu Trại đâu!”
“Ông!...” Lư Vượng giận đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ Ô Vương Tài lại cố ý che chở cho Triệu Hùng.
Lư Vượng chỉ Triệu Hùng nói: “Họ Triệu, có gan thì đánh tay đôi với tôi đây này!”
“Đấu tay đôi” là phương thức quyết đấu vô cùng thịnh hình trong nội bộ các tộc trại với nhau.
Nếu như Lư Vượng kéo người đánh Triệu Hùng thì Ô Vương Tài dĩ nhiên có thể dẫn người Lộc Hồ đến xuất thủ tương trợ. Nhưng nếu như đấu tay đôi thì không cách nào can dự trực tiếp được.
Khi một người chỉ mặt gọi tên người khác, nói yêu cầu đấu tay đôi, lúc này nếu đối phương không ứng chiến sẽ bị người khác nhạo báng, coi là biểu hiện của sự hèn nhát.
Các tộc trại sùng bái vương giả. Bọn họ càng mong đợi được thấy “ông vua đấu tay đôi” xuất hiện.
Còn chưa đợi Triệu Hùng trả lời, liền nghe cách đó không xa truyền đến giọng của Chúc Ánh Phương.
“Lư Vượng anh đang làm gì thế?”
Lư Vượng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chúc Ánh Phương dẫn theo vài cô gái trong tộc mình tới.
Chúc Ánh Phương đến gần, sau đó nhìn Triệu Hùng một cái, ánh mắt tiếp đó rơi vào trên người Lư Vượng, lạnh giọng nói: “Anh mang nhiều người đến đây vậy để làm gì?”
Lư Vượng cũng không thèm đếm xỉa đến, nói với Chúc Ánh Phương rằng: “Ánh Phương, em biết tôi thích em, nhưng em lại thích cái thằng người ngoại lai này. Dĩ nhiên anh nuốt không trôi cục tức trong lòng rồi!”
“Cho nên anh tới tìm anh Triệu gây phiền à?” Chúc Ánh Phương hỏi ngược lại.
Lư Vượng phản bác: “Tôi làm như vậy còn không phải là vì em hay sao?”
Chúc Ánh Phương cười lạnh, nói: “Lư Vượng anh dẹp cái suy nghĩ này đi! Mặc dù bố tôi đối với anh không tệ nhưng trước giờ tôi chưa từng thích anh.”
“Cho dù em không thích tôi cũng không thể đi thích cái thằng ngoại lai xấu xí này chứ?”
Chúc Ánh Phương giận đến lạnh mặt, thét to với Lư Vượng: “Anh mới xấu xí.”
Triệu Hùng đưa tay sờ da mặt một cái. Anh thấy cái mặt nạ này cũng ổn mà! Sao ai cũng nói mình xấu xí thế?
Có điều, đối với Triệu Hùng mà nói, ngụy trang càng bình thường thì càng an toàn.
Lư Vượng hét lên với Triệu Hùng: “Anh! Tôi muốn tìm anh đấu tay đôi! Anh sẽ không phải là thứ hèn nhát chỉ biết núp ở sau lưng người khác chứ?”
Triệu Hùng cười lạnh nói: “Được! Tôi đồng ý đấu tay đôi với anh!”
Triệu Hùng vừa đồng ý, Chúc Ánh Phương liền lộ vẻ mặt kinh hãi.
Cô ta biết Lư Vượng là cao thủ đánh nhau. Triệu Hùng mặc dù có thể nâng Nghiệm Binh Thạch nặng 800 cân nhưng thể trạng thế này nhìn cũng quá ốm yếu.
“Anh Triệu, anh…”
“Tôi không sao!” Triệu Hùng cắt ngang lời Chúc Ánh Phương, nói: “Tôi biết quy củ ở đây của các người. Nếu không chấp nhận đấu tay đôi thì chính là biểu hiện cho sự hèn nhát. Dĩ nhiên tôi sẽ không chọn làm kẻ hèn nhát rồi!”
Lúc này, Hoa Di, Triệu Hiền cùng Hà Ngọc Kỳ cũng nghe nói Lư Vượng đến tìm Triệu Hùng gây phiền hà, bèn nhanh chóng chạy đến gần.
Thấy Lư Vượng muốn đấu tay đôi với Triệu Hùng, ba người Hoa Di vẫn giữ biểu tình thản nhiên như thường.
Nếu bàn về đánh nhau, đừng thấy Triệu Hùng cơ thể đơn bạc mà khinh, anh thế mà là cao thủ xếp hạng thứ hai trên Thiên bang thuộc Võ Thần Bảng. Trừ người Thần bảng trở ra thì không ai là đối thủ của Triệu Hùng hết.
Triệu Hùng cùng với Lư Vượng đấu tay đôi giống như là người trưởng thành đánh với trẻ con mười tuổi vậy, vốn không thể so sánh được.
Triệu Hùng khoác một cánh tay ra sau lưng, nói với Lư Vượng: “Tôi dùng một tay đấu với anh! Nếu cánh tay này của tôi đụng anh thì coi như tôi thua.”
Lư Vượng thân cao chừng một mét tám mươi ba, so với Triệu Hùng cao hơn năm phân. Cộng thêm vào đó, cơ thể dáng dấp cường tráng, người nặng ít nhất bảy, tám chục kí.
Triệu Hùng ấy vậy mà tuyên bố muốn dùng một tay đánh với anh ta, đây với Lư Vượng mà nói thì đúng là sỉ nhục to lớn.
Có điều, Triệu Hùng có thể nâng được Nghiệm Binh Thạch to lớn nhường ấy, vẫn ít nhiều khiến Lư Vượng kiêng kỵ Triệu Hùng.
Nhân cơ hội này, Lư Vượng cười lạnh nói: “Tên kia, đây chính là anh tự mình tìm lấy! Đừng có trách tôi!”
Lư Vượng muốn nhân cơ hội này dạy dỗ Triệu Hùng một phen.
Triệu Hùng không chỉ đoạt danh tiếng của anh ta, còn đoạt cả phụ nữ của anh ta. Lư Vượng sao mà nuốt trôi được cục tức này!