Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1389




Sau khi ăn sáng, chất độc trong người Tiểu Đậu lại phát tác.

Triệu Hùng giữ lấy Tiểu Đậu,  Hoa Di châm vào vài mũi kim. Cơn co giật trên cơ thể Tiểu Đậu dần dần nhẹ đi.

Nhìn cậu bé càng ngày càng bị nặng hơn, vị trưởng tộc cảm thấy vô cùng đau lòng.

Hoa Di hỏi trưởng tộc: "Trưởng tộc, ông cho Tiểu Đậu ngâm trong bồn thuốc không?"

"Ngâm người ướt đẫm!"

Hoa Di gật đầu nói: "Phải kiên trì mới được. Tuy nhiên, điều phiền toái nhất chính là chất độc trong người của Tiểu Đậu. Cần phải tìm được cô gái tên Kim Châu càng sớm càng tốt."

Trưởng tộc thở dài một cái và nói: "Kể từ khi cô gái tên Kim Châu rời đi thì hoàn toàn mất dấu vết. Thung lũng Dược Vương nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ. Các người muốn tìm một  người cũng không phải chuyện dễ dàng. Chuyện này, tôi xin kính nhờ mọi người. Đúng rồi, đây là tín vật của Miêu Vương ban tặng. Nếu mọi người tìm thấy cô gái tên Kim Châu hãy giao lại cái này cho cô ấy, cô ấy sẽ nể mặt Miêu Vương mà ra tay giúp mọi người. "

Trưởng tộc lấy từ trên người ra một thứ giống như một tấm huy chương bạc, trên đó có một số hoa văn kỳ quái.

Hoa Di đưa tay ra nhận lấy rồi cất đi.

Trưởng tộc thấy Tiểu Đậu có chuyển biến tốt liền nói: "Vậy thì tôi đưa Tiểu Đậu về nhà trước! Nếu mọi người có cần gì thì cứ nói với Ô Vương Tài."

"Chúng tôi tiễn ông!"

Triệu Hùng và Hoa Di cùng đứng lên.

Hai người nhìn nhau, tiễn trưởng tộc ra ngoài cửa.

Sau khi trưởng tộc đi rồi, Triệu Hiền nói với Triệu Hùng: "Anh à, hiếm khi có hai ngày rảnh rỗi. Hôm nay chúng ta đi một vòng thôn Lan Thảo đi!"

“Được rồi!” Triệu Hùng vui vẻ đồng ý.

Dù sao nhà nào cũng là nhà, chi bằng đi ra ngoài thưởng thức phong cảnh một chút, thư giãn tâm trạng.

Mấy người đã dọn dẹp xong xuôi, đang muốn đi ra ngoài.

Bên tai Triệu Hùng vang lên tiếng bước chân gấp gáp ngoài cửa.

“Có người tới!” Triệu Hùng nói.

Hà Ngọc Kỳ nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy người cầm đầu là Chúc Ánh Phương, con gái của Miêu Vương. Cô ấy tức giận bĩu môi nói: "Gặp anh ở đây rồi!"

Triệu Hùng nhìn lướt qua thì ra là con gái của Miêu Vương.

Ngoài Chúc Ánh Phương, còn có mấy cô gái đến từ Miêu Trại.

Chỉ thấy mấy cô gái Miêu Trại này trên tay cầm một số thứ giống như vải, sau khi bước vào sân, Chúc Ánh Phương hô lên: "Có ai ở đây không?"

Triệu Hùng kiên định, cùng Hoa Di và những người khác đi ra ngoài.

Anh chào hỏi Chúc Ánh Phương và nói: "Cô Chúc, chú Ô và vợ chú ấy đã đi ra ngoài. Một lúc nữa họ sẽ quay lại. Cô đến tìm ông ấy có việc gì không?"

Chúc Ánh Phương vui vẻ cười rồi nói: "Không! Tôi đang tìm anh."

“Tìm tôi?” Triệu Hùng sửng sốt.

Hà Ngọc Kỳ nói nhỏ: "Người ta đang chờ anh trở thành con rể ở Miêu Trại đấy."

Triệu Hùng phớt lờ lời châm chọc của Hà Ngọc Kỳ, hỏi Chúc Ánh Phương: "Cô Chúc, cô tìm tôi có việc gì?"

Chúc Ánh Phương vẫy tay, mấy cô gái Miêu Trại phía sau bước đến với những bức tranh thêu tinh xảo trên tay.

"Anh Triệu, đây là bức tranh thêu đặc sắc nhất của chúng tôi ở Miêu Trại. Đều chỉ dùng một đường kim mà thêu ra. Những bức thêu này đều là quà dành cho anh, xin hãy nhận nó!" Chúc Ánh Phương giải thích: "Đúng rồi, tranh thêu của Miêu Trại chúng tôi và lụa Hà Đông đều rất nổi tiếng! "

Hà Ngọc Kỳ vốn định lên tiếng từ chối, nhưng lại nhìn thấy bức tranh thêu trên tay của những cô gái Miêu Trại này, hình thêu sống động vô cùng. Không chỉ vật liệu tốt mà tay nghề của người thợ cũng rất tinh tế.

“Những thứ này thực sự dành cho chúng ta sao?” Hà Ngọc Kỳ hào hứng hỏi.

Chúc Ánh Phương gật đầu, cười nói: "Mọi người là khách quý của thôn chúng tôi, đương nhiên là dành cho mọi người!"

Hoa Di và Triệu Hiền cũng rất thích những bức tranh thêu này, thấy Triệu Hùng không từ chối, mỗi người đều nhận lấy tranh thêu từ tay các  cô gái Miêu Trại.

Hoa Di, Triệu Hiền và Hà Ngọc Kỳ cùng nói một tiếng "Cảm ơn!" Với Chúc Ánh Phương.

"Đừng khách sáo! Đúng rồi, nếu mọi người có thời gian, có thể đến thôn của chúng tôi chơi. Miêu Trại của chúng tôi rất hoan nghênh mọi người đến làm khách."

Triệu Hùng theo bản năng từ chối và nói: "Cô Chúc, cảm ơn ý tốt của cô! Hai ngày qua chúng tôi đã chuẩn bị cho lễ tế thần trên núi. Khi nào có thời gian rồi tính."

Chúc Ánh Phương lộ ra vẻ thất vọng trên mặt, nói: "Được rồi!"

Cô ta vốn muốn ở lại nói chuyện với Triệu Hùng nhiều hơn nhưng thấy Triệu Hùng dường như không muốn gặp mình, chỉ có thể từ bỏ!

“Vậy chúng tôi về trước. Khi nào mọi người muốn tới Miêu Trại, chúng tôi sẵn sàng đón tiếp bất cứ lúc nào!” Chúc Ánh Phương quay ra mời Triệu Hùng.

“Nhất định!” Triệu Hùng gật đầu.

Sau khi Chúc Ánh Phương và các cô gái ở Miêu Trại rời đi, Hà Ngọc Kỳ phấn chấn nói: "Những bức tranh thêu này thật không tệ!"

Triệu Hùng nhân cơ hội chế nhạo Hà Ngọc Kỳ nói: "Không phải cô nói con gái của Miêu Vương không tốt sao?"

"Tôi nói cô ta không tốt, chứ không nói là đồ không tốt! Người phụ nữ xinh đẹp này, chắc là bị mù mới thích đồ xấu xí như anh."

“Cô mới xấu xí ấy!” Triệu Hùng đáp.

Nhìn thấy Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ lại sắp cãi nhau, Hoa Di ra sức khuyên nhủ: "Được rồi! Hai người đừng ồn ào nữa."

Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ không bao giờ nể mặt đối phương  nhưng họ sẽ nể mặt Hoa Di.

Hà Ngọc Kỳ khẽ khịt mũi, một tay ôm Hoa Di, tay kia ôm Triệu Hiền, như thể muốn cô lập Triệu Hùng.

"Chị Hoa, Triệu Hiền! Chúng ta ra ngoài một lúc, rồi về nhà thưởng thức tranh thêu. Đôi tay của các cô gái này thật là khéo léo! Chị nghĩ những bức thêu trên này có thực sự là do họ thêu bằng một đường kim không?"

“Đương nhiên!” Hoa Di cười, cô nói: "Họ dùng kim và chỉ để vẽ lên những tấm vải này thành những bức tranh. Đó là một nghệ thuật thuộc di sản văn hóa phi vật thể".

Hà Ngọc Kỳ nhìn đôi tay trắng nõn như ngọc, buồn bực nói: "Đều là con gái, đều là hai bàn tay. Tại sao tôi thêu lại không ra gì?"

Triệu Húc vốn định tranh cãi với Hà Ngọc Kỳ đôi câu nhưng suy nghĩ một chút không nên tính toán!

Anh thấy Hoa Di, Triệu Hiền và Hà Ngọc Kỳ đang thảo luận về việc thêu thùa, trong lúc rảnh rỗi, anh rời khỏi nhà Ô Vương Tài đi lang thang một mình

Vừa mới khỏi trại Lâm Mao, liền thấy Lư Vượng trừ Miêu Trại, mang theo bốn người đang lao tới một cách hung hăng.

Ngoài Lư Vượng, còn có một tuyển thủ hạt giống khác đến từ Miêu Trại.

Triệu Hùng thấy những người này tới đây dường như có ý đồ không tốt, hơi nhíu mày.

Ngày hôm qua lúc đang uống rượu, Triệu Hùng có ấn tượng rất tốt đối với trưởng tốc của những thôn này, anh không muốn gây mất hòa khí với nhau.

Đúng như dự đoán, Lư Vượng dẫn người đến chặn đường của Triệu Hùng.

Lư Vượng chỉ vào Triệu Hùng nói: "Họ Triệu kia, chúng tôi chờ anh ở đây rất lâu rồi!"

Triệu Hùng nhìn Lư Vượng hỏi: "Các người muốn làm gì?"

Lư Vượng khí thế tức giận nói: "Nếu không có anh, tôi đã đoạt giải nhất. Chính anh đã cướp đi danh dự của tôi, còn cướp cả người phụ nữ của tôi".

“Cướp người phụ nữ của anh?” Triệu Hùng nhíu mày, vẻ mặt  khó hiểu.

Nếu như không phải là mình, Lư Vượng thực sự sẽ giành được giải nhất khi nâng thành công viên đá nghiệm binh hai trăm năm mươi ki lô gam sao? Lư Vượng nói Triệu hùng lấy mất danh dự của anh ta thôi thì cũng không quá đáng, nhưng Triệu Hùng không hiểu mình cướp người phụ nữ của Lư Vượng lúc nào? 

Lư Vượng trừng mắt nhìn Triệu Hùng và nói: "Bớt ở đó mà giả bộ hồ đồ đi. Nếu như không phải là anh, tôi đã có thể cưới được Chúc Ánh Phương. Nhưng tên tiểu tử như anh lại có thể cướp đi trái tim của Chúc Ánh Phương. Hừ! Một kẻ ngoại tộc dám chạy đến nơi này ngang ngược, để tôi cho anh biết chúng tôi lợi hại thế nào!"

“Làm sao, muốn đánh nhau sao?” Triệu Hùng trầm giọng quát. "Tốt hơn hết các người đừng ép tôi ra tay. Bởi vì các người không phải là đối thủ của tôi!"