Sáng hôm sau, chú Ô đã có mặt tại khách sạn mà Triệu Hùng ở từ rất sớm. Triệu Hùng cùng mọi người đã thu xếp mọi thứ gọn ghẽ, bọn họ bắt đầu đến thôn Lan Thảo. Được trở về nhà, Tiểu Đậu vô cùng vui vẻ.
Triệu Hùng thấy sắc trời trong xanh, nhớ đến chuyện hôm nay Trọng Ảnh và cậu hai mình gặp nhau, trong lòng âm thầm nói, Trọng Ảnh, nhờ cả vào cậu đấy. Mà về phía Lý Thanh Tịnh, từ sáng sớm cô đã chuẩn bị cho Trọng Ảnh bộ âu phục chỉn chu. Triệu Hùng bình thường rất ít khi mặc âu phục, ngày hôm nay thấy Trọng Ảnh phải đi gặp Triệu Khải Nhân cho nên cố tình lấy bộ đồ trước kia ra.
Sau khi thay đồ, đối phương nhìn giống Triệu Hùng y như đúc. Lý Thanh Tịnh mặc dù biết người đang đứng trước mặt mình là Trọng Ảnh nhưng trong nháy mắt, cô vẫn có cảm giác đối phương chính là Triệu Hùng.
“Trọng Ảnh, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề!”
Trọng Ảnh học theo giọng điệu của Triệu Hùng, tự tin lên tiếng. Anh am hiểu về khẩu âm, biến điệu giọng nói y hệt. Lý Thanh Tịnh sớm chiều ở chung với Triệu Hùng vẫn dễ dàng phát hiện ra sơ hở. Tuy nhiên, nếu dùng để ứng phó với Triệu Khải Nhân thì vẫn dư sức.
“Trần Văn Sơn đã đợi sẵn ở bên ngoài rồi, anh ấy sẽ đi cùng anh!”
“Ừm! Thanh Tịnh, cô nói với An Như một tiếng giúp tôi. Tôi đi đây!”
Trọng Ảnh gật đầu, xoay người rời đi. Không thể không nói, dáng dấp đối phương chẳng khác gì với Triệu Hùng. Đến tận khi Trọng Ảnh khuất dạng, Lý Thanh Tịnh mới thu hồi tầm mắt. Cô cúi đầu, thầm nghĩ tại sao mình cứ nhìn đối phương mà nhớ đến Triệu Hùng.
Nhưng cũng chẳng trách Lý Thanh Tịnh được, Trọng Ảnh giả làm Triệu Hùng quá mức hoàn hảo. Ngoại trừ Lý Thanh Tịnh, ngay cả Lý Diệu Linh lẫn Lý Quốc Lâm đều không nhận ra được, huống hồ gì là người khác.
Quán trà Cửu Nhật!
Trọng Ảnh vừa bước vào bên trong, chưa đầy năm phút sau Triệu Khải Nhân đã xuất hiện, chậm rãi bước lên tầng hai. Quán trà này do Trần Thiên Trung cố ý tạo điều kiện cho Triệu Hùng mở. Vậy cho nên Lý Thanh Tịnh đã dặn do trước với phó giám đốc nơi này, ngày hôm nay quán đóng cửa không tiếp khách.
Triệu Khải Nhân đột nhiên muốn gặp Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh cũng rất muốn biết đến tột cùng đối phương muốn làm gì. Thấy Triệu Khải Nhân xuất hiện, Trọng Ảnh đứng dậy, học theo bộ dáng không nóng không lạnh của Triệu Hùng.
“Chú hai!”
“Triệu Hùng, hôm nay cháu ăn mặc chỉn chu quá!”
Triệu Khải Nhân nhìn thấy Trọng Ảnh ăn mặc tây trang giày da bóng loáng liền bật cười. Trọng Ảnh ra hiệu để Triệu Khải Nhân ngồi xuống, giữ kẻ đáp lời.
“Chú hai mời, đương nhiên phải lịch sự rồi.”
Trọng Ảnh tự rót trà cho mình, sau đó đem bình đặt vào tay Triệu Khải Nhân. Ông biết trong lòng Triệu Hùng vẫn còn canh cánh chuyện nhà họ Triệu, vậy cho nên không trách, tự mình rót trà.
“Hôm nay hẹn gặp, rốt cuộc chú hai có chuyện gì muốn nói?”
“Triệu Hùng, bố cháu xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Trọng Ảnh cố tình làm ra dáng vẻ giật mình, nhíu mày hỏi.
“Bố cháu bị tên Lưu Vũ Tiến kia bắt được ở Nha Trang. Còn Triệu Hân…”
“Triệu Hân thế nào?”
“Triệu Hân suýt chút nữa thì bị thằng khốn đó làm nhục, vì Triệu Hân mới đến Nha Trang. Lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều! Triệu Hùng, lần này nhất định con phải nghĩ ra biện pháp mới được!”
“Chú hai, chú hiện tại đang bảo con nghĩ biện pháp đấy à? Vậy sao chú không đem tập đoàn Khải Thời rút khỏi Hải Phòng đi? Hiện tại chú nội ứng ngoại hợp, đem hàng đống người đến càn quét công ty tôi. Công ty giặc trong giặc ngoài, tôi làm sao có thể phân thân ra mà cứu bố mình đây?”
“Chú…”
Triệu Khải Nhân bị nói đến mức cứng họng.
“Chưa kể nhà họ Triệu còn trực tiếp xác nhận với giới truyền thông tôi đã không còn là người nhà họ Triệu nữa. Tuy rằng tôi và Triệu Khải Thời không thể thoát ly khỏi mối quan hệ bố con nhưng ngoại trừ công ơn dưỡng dục ra, tôi chưa làm gì có lỗi với ông ấy.”
“Ông ấy là anh trai của chú, anh em ruột thịt với nhau không lo nghĩ biện pháp mà trước tiên lại tìm đến tôi? Tôi có thể làm gì đây? Chỉ cần chú chấp nhận đem tập đoàn Khải Thời rút khỏi Hải Phòng, ngừng việc cho lũ ruồi nhặng kia công kích tập đoàn Hùng Quan, tôi tuyệt đối sẽ có cách đối với chuyện của bố mình.”
“Triệu Hùng, cháu cũng biết nhà họ Triệu hiện tại thật sự là lực bất tòng tâm! Thật ra, chú có cách!”
“Cách gì?”
“Cháu có thể hi sinh lợi ích hiện tại của tập đoàn Hùng Quang để trải trước đường cho tập đoàn Khải Thời. Như vậy, chú liền có cách nói chuyện với phía bên kia, để bọn họ ngừng công kích. Sau đó, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp cứu bố cháu. Thế nào?”
“Hi sinh lợi ích hiện tại? Hi sinh khoảng bao nhiêu phần trăm đối với chú mới là đủ?”
Trọng Ảnh nhìn chằm chằm Triệu Khải Nhân.
“Đem trung tâm mua sắm Tần Uyển giao cho nhà họ Triệu.”
“Nằm mơ! Đó chính là gia sản mà bố để lại cho mẹ, sau đấy thuộc về tôi. Cho dù tập đoàn có phá sản đi chăng nữa tôi cũng tuyệt đối không giao ra trung tâm mua sắm Tần Uyển đâu.”
“Triệu Hùng, đây chỉ là kế hoạch tạm thời thôi mà. Chẳng lẽ cháu không lo lắng cho an nguy của bố mình hay sao?”
“Ngay cả bản thân tôi còn lo chưa xong thì làm gì có thời gian bận tâm đ ến người khác.”
Triệu Khải Nhân hiểu rất rõ tính cách của Triệu Hùng, chỉ cần đối phương hạ quyết định, chín trâu hai hổ cũng chẳng tài nào kéo lại nổi. Trọng Ảnh ở với Triệu Hùng suốt quãng thời giang dài, tự nheien giọng điệu cùng khí chất đều trở nên tương đồng.
Triệu Hùng trước khi đi đã dặn dò Trọng Ảnh, cho dù bất kì ai đến từ nhà họ Triệu tìm đến đàm phán đi chăng nữa thì cũng không được thỏa thuận hay nhân nhượng khi liên quan đến lợi ích tập đoàn. Hiện tại nhà họ Triệu đã chẳng còn như trước nữa rồi, bất quá chỉ là con cờ trong tay người khác mà thôi!
“Triệu Hùng, chú ba đang ở chỗ của cháu đúng chứ?”
Triệu Khải Nhân thấy Triệu Hùng sống chết không đồng ý, đột nhiên hỏi sang vấn đề khác. Trọng Ảnh nhíu mày.
“Chú hai, chú đang nói cái gì vậy?”
“Đừng nói đến chuyện này mà cháu cũng gạt chú nhé? Đừng quên hiện tại tuy rằng nhà họ Triệu và cháu bất đồng quan điểm trong việc kinh doanh nhưng dù sao chúng ta cũng là máu mủ ruột rà. Lần trước, người phụ nữ kia sau khi chết, chú ba cháu cũng biến mất. Chú nhận được tin tức nói rằng, Dương Hưng thuộc tập đoàn Hoài An không chịu thừa nhận mình đã làm chuyện này.”
“Nếu như chuyện này không phải do Dương Hưng làm thì ở Hải Phòng, ngaoji trừ cháu ra còn ai có thể từ Đầm Kim Ngư Phủ đem chú ba cứu ra cơ chứ?”
Triệu Khải Nhân thấy Trọng Ảnh vẫn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt, tiếp tục phân tích. Anh nghe xong liền cười gần.
“Vậy cho nên chú hai thà rằng tin tưởng cái tên Dương Hưng đó cũng không chịu tin tưởng tôi?”