Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1364




Ngày thứ hai, Lưu Hải Yến sớm đi tới phòng bếp, để đầu bếp Phạm chuẩn bị thứ cần thiết giúp cô ta.

Đừng nhìn đầu bếp Phạm chỉ là đầu bếp, nhưng mà địa vị của ông ta vô cùng cao trong nhà họ Lưu này. Một thân võ công xuất quỷ nhập thần, là một cái cao thủ chân chính, cho nên ở trong nhà họ Lưu, chỉ có hai người có thể sai khiến đầu bếp Phạm, người đầu tiên là bố của Lưu Hải Yến, cũng chính là chủ nhà họ Phạm, mà người còn lại chính là Lưu Hải Yến.

Đầu bếp Phạm vô cùng cưng chiều Lưu Hải Yến, đơn giản giống như là thương con gái vậy. Ngay cả Lưu Văn Nhân và Lưu Vũ Tiến đều vô cùng hâm mộ, không hiểu vì sao mà đầu bếp Phạm lại chỉ cưng chiều một mình Lưu Hải Yến.

"Cô chủ, cô muốn nhiều đồ ăn như vậy để làm gì? Muốn mở tiệc để chiêu đãi bạn bè sao?" Đầu bếp Phạm nghi ngờ hỏi.

Lưu Hải Yến nở nụ cười xinh đẹp, ôm lấy cánh tay của đầu bếp Phạm rồi nói: "Không có rồi. Chỉ là tìm hai cái quỷ thèm ăn để đổi ít đồ mà thôi."

"Có phải là Hắc Bạch Song Sát hay không?" Đầu bếp Phạm hỏi.

Lưu Hải Yến nở nụ cười, nói: "Chuyện gì cũng không thể gạt được ngài."

Trong nhà họ Lưu, người mà có thể hiểu rõ tâm tư của Lưu Hải Yến nhất, nếu như không phải là đầu bếp Phạm thì chính là không có ai. Mỗi lần mê mang hay cô độc, cô ta đều tìm đến đầu bếp Phạm để thổ lộ nỗi lòng.

"Cô chủ, sao gần đây tôi không nghe cô nhắc tới người tên Triệu Hùng nữa?" Đầu bếp Phạm vừa làm việc vừa hỏi Lưu Hải Yến.

Khuôn mặt của Lưu Hải Yến đang vui vẻ đã lập tức trở nên trầm xuống, lãnh đạm nói: "Tôi không muốn nghe được tên anh ta."

"Sao vậy, hai người cãi nhau rồi à?"

"Chúng tôi cũng không có tốt qua."

"Nhưng mà trước kia bộ dạng của cô giống như rất sùng bái cậu ta. Còn nói rằng nếu lấy chồng phải lấy người đàn ông như vậy."

"Không lấy chồng! Bây giờ tôi cảm thấy ở một mình rất tốt." Lưu Hải Yến cầm một gốc cần tây, vừa nói chuyện vừa vặt cần tây, cả khỏa cần tây bị cô ta vặt trơ trụi.

Đầu bếp Phạm lắc đầu, lấy cần tây lại từ trong tay Lưu Hải Yến, cười nói: "Cô chủ, sống một mình thì tất nhiên rất thoải mái, nhưng mà cả đời người thì phải có người yêu mới được. Cô nhìn tôi sống một mình nhiều năm như vậy, căn bản là không biết hạnh phúc là cái gì."

Vừa nhắc tới chuyện này, Lưu Hải Yến trong nháy mắt tỉnh táo lại. Cô ta hỏi đầu bếp Phạm: "Chú Phạm, chú sống nhiều năm như vậy mà không có yêu mến một người phụ nữ nào sao?"

"Tôi..." Đầu bếp Phạm cứng họng một chút, nói: "Đã từng thích!"

"Người phụ nữ kia có phải rất đẹp hay không?"

"Xinh đẹp giống như cô chủ vậy?" Đầu bếp Phạm nói.

"Vậy sau đó thì sao?"

"Về sau, người phụ nữ kia gả cho người đàn ông khác."

Lưu Hải Yến gặp thấy sắc mặt đầu bếp Phạm buồn bã, sợ chạm đến nỗi đau trong lòng ông ta, cô ta vỗ vỗ bả vai của đầu bếp Phạm rồi nói:

"Vậy nói rõ hai người có duyên mà không có phận, thứ duyên phận và tình yêu này, có thể sẽ đến trong lúc lơ đãng. Đừng nản chí."

"Ừ. Chúng tôi thực sự có thể là không có duyên phận." Đầu bếp Phạm cười khổ rồi nói tiếp: "Cô chủ, chừng nào thì cô muốn lấy những đồ vật này?"

"Chuẩn bị trước năm giờ chiều là được, đế năm giờ thì tôi tới lấy."

"Được. Yên tâm đi. Tôi bảo đảm sẽ ra lò nóng hổi trước năm giờ."

Lưu Hải Yến vui mừng rời đi phòng bếp.

Sau khi rời đi phòng bếp, Lưu Hải Yến đi thẳng một mạch tới gian phòng của Lưu Văn Nhân.

Thấy Lưu Hải Yến Tới, Lưu Văn Nhân lôi kéo bàn tay của Lưu Hải Yến rồi cùng đi tới phòng ngủ ngồi xuống, quan tâm dò hỏi: "Sao rồi Hải Yến? Chị có thể gặp Triệu Khải Thời hay không?"

Lưu Hải Yến gật đầu một cái rồi nói: "Yên tâm đi chị. Em đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi." Cô ta dừng một lát rồi nói tiếp: "Hôm qua em đã gặp Triệu Khải Thời."

"A!" Lưu Hải Yến lộ vẻ mừng rỡ, sốt ruột hỏi: "Em gái, anh ta còn tốt chứ?"

"Trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là có vẻ hơi già nua, không còn đẹp trai như trước."

"Có em. Anh ta đã lớn tuổi như vậy rồi thì còn đẹp trai cái khỉ gì nữa." Trên mặt của Lưu Văn Nhân hiện ra một vòng đỏ ửng xấu hổ.

Lưu Hải Yến nhìn Lưu Văn Nhân rồi hỏi: "Chị à, em thực sự không hiểu, rốt cuộc là chị ưa thích điểm nào của Triệu Khải Thời?"

Lưu Văn Nhân nghĩ một lát rồi nói: "Có thể là thích điểm chung tình của anh ta."

"Chung tình? Có ý tứ gì?" Lưu Hải Yến bừng tỉnh nói: "Không phải là chị nhìn thấy anh ta chung tình với Tần Uyển, sau đó mới thích Triệu Khải Thời chứ?"

"Có lẽ vậy! Ngay cả chị cũng không biết tại sao lại thích Triệu Khải Thời nữa. Loại chuyện duyên phận này thực sự là tuyệt không thể tả, nó mà đến thì muốn cản cũng không cản được."

"Em gái à, em và Thi Sinh như thế nào rồi? Không phải nói cuối năm sẽ kết hôn sao?" Lưu Văn Nhân hỏi lại.

Lưu Hải Yến tức giận cong môi nói: "Em sẽ không gả cho anh ta đâu."

"Thế nhưng mà cuộc hôn nhân này của em là bố tự làm chủ."

"Không gả, ai thích gả thì gả!"

Lưu Hải Yến không muốn bàn về vấn đề này, tiếp tục trò chuyện với Lưu Văn Nhân sang chủ đề khác: "Chị, lúc chiều em để cho Lâm Thanh Thảo tới đây. Chị đóng vai Lâm Thanh Thảo rồi đi theo bên cạnh em, em giải quyết Lưu Vũ Tiến trước rồi dẫn chị đi gặp Triệu Khải Thời."

"Lưu Vũ Tiến rất tinh ranh, em làm sao để giải quyết nó?"

"Yên tâm đi! Em tự có biện pháp." Lưu Hải Yến vô cùng tự tin nói.

Buổi chiều!

Lưu Hải Yến đi tới gian phòng của Lưu Vũ Tiến, thấy anh ta đang luyện tập thư pháp.

Không thể không nói, người Lưu Vũ Tiến này ngoại trừ làm việc tàn nhẫn ra, thì cũng có rất nhiều điểm tốt. Không chỉ có võ công cao cường, viết chữ cũng vô cùng đẹp mắt, điều này là do anh ta đã được giáo dục từ nhỏ, không thể tách rời.

"Lưu Vũ Tiến, buổi tối tôi đã gọi đầu bếp Phạm làm vài món đồ ăn ngon, anh tới chỗ tôi uống rượu không?" Lưu Hải Yến chủ động mời Lưu Vũ Tiến.

Lưu Vũ Tiến vừa viết thư pháp vừa nói: "Không được, buổi tối anh còn muốn đi quán bar Đế Vương với bọn họ Lâm để đùa nghịch."

"Lại đi tán gái sao?"

"Không có. Cũng là gặp dịp thì chơi thôi." Lưu Vũ Tiến ngẩng đầu hỏi Lưu Hải Yến: "Hải Yến, hôm nay là ngày gì mà lại muốn tìm anh uống rượu?"

Lưu Hải Yến nhún vai, nói: "Không phải ngày gì! Chính là nhàm chán cho nên muốn tìm một người uống chút rượu."

"Vậy hôm khác đi, hôm nay không được."

"Vậy mấy giờ thì anh về?" Lưu Hải Yến dò hỏi Lưu Vũ Tiến.

"Có thể muốn nửa đêm!"

"A! Vậy anh đi chơi đi! Nhớ kỹ uống ít rượu một chút. Còn có, đừng làm loạn với nữ nhân bên ngoài, cẩn thận nhiễm bệnh." Lưu Hải Yến nói xong rồi rời đi.

Bốn giờ rưỡi chiều, sau khi xác nhận Lưu Vũ Tiến rời đi nhà họ Lưu. Lưu Hải Yến đầu tiên là dẫn Lâm Thanh Thảo đến gian phòng của Lưu Văn Nhân, để Lưu Văn Nhân đóng vai thành Lâm Thanh Thảo để lừa gạt lính gác cửa. Sau đó hai người bọn họ đi tới chỗ của đầu bếp Phạm để lấy đồ.

Lưu Văn Nhân xách theo rổ đồ ăn, trên mặt bọc lấy khăn lụa, cúi đầu đi theo sau lưng Lưu Hải Yến.

Người canh gác ở Thiên lao cũng đã nhận được chỗ tốt ở Lưu Hải Yến hôm qua. Cho nên khi nhìn thấy Lưu Hải Yến, bọn họ cung kính chào: "Cô chủ."

Lưu Hải Yến gật đầu một cái rồi nói: "Gọi chú Bạch và chú Hắc ra đây giúp tôi."

Chỉ nghe tiếng cười của Hắc Bạch Song Sát truyền ra. "Cách thật xa thì chúng tôi cũng ngửi thấy hương thơm của gà ăn mày và chân heo kho rồi. Không cần kêu, chúng tôi ra đây."