Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1358




Triệu Hùng thấy cảnh này, không khỏi hơi nhíu lông mày lên.

Anh vừa mới cho tên trộm vặt Cẩm Tú này sáu mươi triệu, bởi vì anh thấy cô bé mang theo một đám nhỏ nên chắc hẳn sinh hoạt không dễ dàng, không nghĩ tới cô bé Cẩm Tú này lại đi ra ăn trộm tiếp.

Một khi làm thứ gì đó mà quen tay thì rất khó từ bỏ. Giống như nghiện thuốc, nghiện rượu, đánh bạc vậy. Trộm đồ cũng sẽ nghiệm, đương nhiên sẽ rất khó bỏ trong thời gian ngắn.

"Anh đẹp trai, anh nhìn cái gì vậy?"

Ngọc Ánh ngồi ở bên cạnh, nhích nhích cơ thể của cô ta về phía Triệu Hùng, hơn nửa người cô ta đã dán vào trong lồ ng ngực Triệu Hùng.

Triệu Hùng đi tới quán bar Lệ Đô là để điều tra tin tức của tập đoàn Thiên Thanh.

Khi anh nhìn thấy cô bé Cẩm Tú này gặp nạn, vốn định bỏ mặc, nhưng mà khi anh nghĩ tới còn nhiều đứa bé như vậy đang chờ Cẩm Tú trở về.

Anh cảm thấy lương tâm có chút gì đó nghẹn ngào, rốt cuộc thì Triệu Hùng vẫn không thể vượt qua cái đạo khảm trong lòng này.

Triệu Hùng nghĩ thông suốt nên đứng dậy, cơ thể của Ngọc ánh mất cân bằng, lập tức ngã xuống ghế sa lon.

"Anh..." Ngọc Ánh nhìn qua Triệu Hùng với ánh mắt rất u oán.

Triệu Hùng lãnh đạm nói: "Bây giờ tôi có chút chuyện, cô đi tiếp những khách nhân khác đi."Dứt lời, anh bước đi xuống lầu dưới.

Sau khi xuống lầu, Triệu Hùng thấy tên bảo vệ vẫn không có ý định buông tha Cẩm Tú.

Sau khi bị bảo vệ bắt được, Cẩm Tú cầu xin tha thứ: "Xin các người tha cho tôi đi. Tôi sẽ trả lại cho các người những thứ tôi trộm được."

"Chát..."

Tên bảo vệ lại tát một cái trên mặt Cẩm Tú rồi ra lệnh với mấy trên thuộc hạ: "Kéo con bé này nhốt vào phòng tốt, dạy dỗ nó thật tốt một chút."

Hai tên bảo vệ đi tới kéo lấy Cẩm Tú rời đi.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa ô vuông nói với đội trưởng bảo vệ: "Đại ca Gà, cảm ơn anh."

"Ông chủ Hồ, chơi hết mình đi. Cứ yên tâm, tên trộm vặt này dám trộm đồ ở quán bar Lệ Đô chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho nó."

Triệu Hùng bước nhanh đến chỗ Cẩm Tú, khi tới nơi thì anh khẽ chọc chọc trên người hai tên bảo vệ đang kéo Cẩm Tú.

Cơ thể của hai tên bảo vệ này đột nhiên bị tê liệt, nửa người dưới giống như không thể điều khiển được, đứng yên ở tại chỗ, không nhúc nhích.

Triệu Hùng nhanh chóng lôi kéo Cẩm Tú rời đi quán bar Lệ Đo.

Người đàn ông được gọi là đại ca Gà đi đến trước mặt hai tên thuộc hạ, thấy hai tên thuộc hạ đang đứng yên tại chỗ, nhưng mà tên trộm vặt kia đã không thấy bóng dáng.

"Các người bị sao vậy? Con bé trộm vặt kia đâu rồi?"

"Đại ca Gà, hai chúng tôi đột nhiên không hành động được. Con bé trộm vặt kia đã được người cứu đi rồi."

"Con mẹ nó, còn có đồng bọn sao."

Gà đại ca giận dữ, ra lệnh với thuộc hạ: "Mau đuổi theo."

Đến khi những người này đuổi theo thì Triệu Hùng đã lái xe mang theo Cẩm Tú rời đi hiện trường rồi.

Triệu Hùng vừa lái xe vừa hỏi Cẩm Tú: "Xảy ra chuyện gì với em vậy, sao em lại đi trộm đồ?"

Cẩm Tú nghe Triệu Hùng nói giống như là rất quen thuộc với cô bé vậy, nên hơi nhíu mày lên hỏi: "Chúng ta quen biết sao?"

Triệu Hùng lúc này mới nhớ tới, anh đang mang một tấm mặt nạ khác.

"Cho dù có biết hay không thì em cũng không thể đi ăn trộm chứ. Em mới bao nhiêu tuổi."

"Tôi không ăn trộm thì anh nuôi tôi à?" Cẩm Tú tức giận nói.

"Anh cũng không có nghĩa vụ phải nuôi em. Nói cho em biết, lần này là em may mắn mới gặp phải anh, nếu không thì em khó tránh khỏi sẽ bị người ta đánh một trận."

"Dù sao bị đánh chết cũng tốt hơn bị đói chết. Người giống như anh, không bao giờ có thể biết được cảm giác không ăn cái gì suốt ba ngày ba đêm là gì đâu."

"Ba ngày ba đêm?"

Nghe Cẩm Tú nói vậy, Triệu Hùng không khỏi nhíu chặt lông mày.

Anh thực sự không cách nào tưởng tượng, một cô bé mới mười mấy tuổi mà không ăn cái gì trong suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc con bé đã trải qua cái gì chứ?

Triệu Hùng lái xe thẳng một mạch đến chỗ của Cẩm Tú.

"Em xuống xe đi, anh phải đi về." Triệu Hùng nói với Cẩm Tú.

Cẩm Tú cũng không có xuống xe, mà nhìn anh với ánh mắt không thể tin được, nhìn chằm chằm Triệu Hùng rồi hỏi: "Sao anh biết là tôi ở chỗ này?"

"Bởi vì trước đó em từng trộm đồ vật của bạn anh."

"Bạn của anh? Là người nào?"

"Có nói thì em cũng không biết đâu. Xuống xe đi." Triệu Hùng nói.

Cẩm Tú đột nhiên nói: "Không phải anh muốn biết vì sao tôi trộm đồ à? Được, tôi nói cho anh biết. Bởi vì cái khách nhảy kia trong quán bar đã từng ức hiếp Tiểu Đậu."

"Tiểu Đậu là ai?"

"Là một đứa em trai tôi mới thu nuôi."

Triệu Hùng gật đầu, không khỏi nghĩ lại ngày đó có sáu đứa bé chạy ra từ trong nhà Cẩm Tú.

Phải biết rằng Cẩm Tú chỉ là một cô bé mới mười sáu mười bảy tuổi.

Tuổi còn nhỏ lại thu dưỡng sáu đứa bé. Cô bé lại không có năng lực kiếm tiền, đi ra ngoài làm thì bị xem như lao động trẻ em, căn bản là không có ai dám dùng cô bé.

Cuộc sống thực tế bức bách cô bé không thể không đi trộm.

Cẩm Tú nói: "Tiểu Đậu ngã bệnh, mạng sống bây giờ đang ngàn cân treo sợi tóc. Tôi đánh không lại người đàn ông kia, cho nên chỉ có thể trộm đồ của ông ta mới hả giận."

"Ngã bệnh? Tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc? Thực sự có nghiêm trọng như vậy sao?"

"Rất nghiêm trọng!"

Triệu Hùng mở cửa xe ra rồi nói với Cẩm Tú: "Mang anh đi nhìn xem một chút."

Mặc dù Cẩm Tú chưa quen thuộc với Triệu Hùng, nhưng mà cũng biết Triệu Hùng là người tốt.

Nếu không phải có Triệu Hùng, hôm nay cô bé có thể đi ra quán bar Lệ Đô hay không thì cũng là một ẩn số.

Cẩm Tú mở cửa xe ra rồi vội vàng đi theo.

Gặp Triệu Hùng dễ dàng nhận ra nhà cô bé, cô bé càng lén lút thì thầm trong lòng.

"Chính mình rõ ràng chưa thấy qua người này, nhưng sao anh ta lại rất quen thuộc với mọi thứ của mình như vậy chứ?"

Sau khi Cẩm Tú trở về, mấy đứa bé khác chạy ào ào ra nói: "Chị Cẩm Tú, Tiểu Đậu sắp không được rồi."

"Chị Cẩm Tú. Chị mau đến xem Tiểu Đậu đi."

"Chị Cẩm Tú. Tiểu Đậu em nó..."

Cẩm Tú vọt thẳng vào trong phòng. Triệu Hùng vội vàng chạy vào.

Chỉ thấy trên giường bệnh có một đứa bé trai nhỏ tuổi đang nằm, mặt mũi đã sưng tấy lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Triệu Hùng cau mày, không nghĩ rằng đứa bé này bị bệnh nặng như vậy.

Cẩm Tú nhẹ nhàng kêu Tiểu Đậu: "Tiểu Đậu, chị Cẩm Tú về rồi đây."

Tiểu Đậu mở to hai mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười, nói: "Chị Cẩm Tú. Em... Em rất vui khi gặp được chị. Nhưng mà em... Em sắp không được rồi."

"Tiểu Đậu, chị không cho phép em nói không được, bây giờ chị sẽ đưa em đi tới bệnh viện." Cẩm Tú quay qua nói với Triệu Hùng: "Anh có thể lái xe đưa chúng tôi tới bệnh viện được không?"

Triệu Hùng gật đầu, khom người ôm lấy Tiểu Đậu rồi nói với Cẩm Tú: "Lên xe."

Cẩm Tú dặn dò mấy đứa bé khác: "Mấy đứa ngoan ngoãn ở nhà chờ, chị mang Tiểu Đậu đến bệnh viện."

Những đứa bé khác nhao nhao chúc phúc cho Tiểu Đậu: "Tiểu đậu, em nhất định phải đứng lên thật tốt đó."

"Tiểu Đậu, chúng tôi chờ em."

Tiểu Đậu đang nằm ở trong ngực Triệu Hùng mở mắt ra, giọng nói vô cùng suy yếu: "Tôi sẽ khá... Khá hơn."