Để ngăn ngừa sự cố, Triệu Hùng đóng giả làm Tần Nguyên. Bản thân Tần Nguyên thì đeo mặt nạ lên, nháy mắt đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
Tên thật của ông chủ Tôn là Tôn Thái Sơn, một người bạn tốt của Tần Ngũ Gia tại Hải Vân. Ông ta kinh doanh thương mại với nước ngoài, lần này có một số hàng hóa cần gửi tới phía đông bắc, nên ông ta đã thuê một chiếc máy bay từ sân bay quốc tế.
Tần Nguyên muốn đưa cả nhà họ Tần đến phía đông bắc tìm chỗ trú ẩn với người thân họ hàng, liền ngỏ ý đi nhờ chiếc máy bay này để rời đi.
Ban đầu mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng lúc này ông chủ Tôn lại cho người tới gọi Tần Nguyên.
Cả Triệu Hùng và Tần Nguyên đều cảm thấy có chuyện bất thường. Tuy nhiên, để không phải trì hoãn chuyến bay, Triệu Hùng đã đi gặp Tôn Thái Sơn thay cho Tần Nguyên.
Triệu Hùng đem theo hai vệ sĩ của nhà họ Tần đi cùng, vừa tới bãi đỗ xe liền bị đối phương lục soát.
“Các người có ý gì vậy?” Triệu Hùng đóng giả thành Tần Nguyên, nhìn người của ông chủ Tôn trầm giọng hỏi.
“Ông chủ Tần, xin lỗi ông. Đây là lệnh của ông chủ Tôn.”
Trong lúc bị lục soát, Triệu Hùng cẩn thận nhìn xung quanh, nhận thấy có một nguồn năng lượng võ thuật rất mạnh.
Quả nhiên có chuyện không hay xảy ra.
Lý do Triệu Hùng giả vờ trở thành Tần Nguyên, chính là muốn dùng danh tính của Tần Nguyên để kéo dài thời gian. Sau khi dùng thuật dịch dung, có thể sử dụng nội công để thay đổi cấu trúc xương. Tuy nhiên, thời gian rất ngắn và chỉ có thể kéo dài trong hai giờ.
Nhưng với hai giờ này, nhà họ Tần đã có thể bay xa khỏi thành phố Hải Vân.
Sau khi mấy vệ sĩ của Tôn Thái Sơn lục soát Triệu Hùng và hai người anh mang theo một cách cẩn thận, bọn họ liền tỏ ra lễ phép nói với anh: “Chủ tịch Tần, xin mời.”
Triệu Hùng gật đầu, cùng hai vệ sĩ đi vào bãi đậu xe.
Trên một chiếc ghế câu cá bằng vải bạt, một người đàn ông trung niên đeo kính râm đang chơi với hai quả bi thép kích thước bằng trứng bồ câu.
Tần Nguyên đã đưa cho Triệu Hùng một bức ảnh của Tôn Thái Sơn, đó là một ông già hói đầu tầm ngoài sáu mươi.
Thấy không phải là Tôn Thái Sơn, Triệu Hùng cau mày lại và hỏi: “Anh là ai? Ông chủ Tôn đâu?”
Người đàn ông vung tay lên, cửa xe bật mở, một người đàn ông bị đá khỏi xe.
Khi thấy người vừa lăn ra khỏi xe là Tần Thái Sơn, sắc mặt Triệu Hùng lập tức thay đổi, không ngờ ông đã bị người khác khống chế.
“Tần Nguyên, mau đi đi, bọn họ muốn bắt cậu đấy.” Tôn Thái Sơn nhìn về phía Triệu Hùng, hô lớn.
Người đàn ông đeo kính râm ngồi trên ghế câu cá liền quát lớn với đám đàn em: “Bắt lấy bọn họ.”
Chung quanh có đến mười mấy người, cùng lúc vây quanh ba người Triệu Hùng.
Triệu Hùng vung khuỷu tay đánh một tên, lại dùng một chân đá tên khác bay ra ngoài.
Những người đang vây giữ anh chỉ là mấy tên bảo vệ bình thường, vì vậy anh cũng không cần dùng tới nội công.
Dầu vậy, mấy tên bảo vệ này cũng không giỏi đánh đấm. Triệu Hùng chưa dùng tới nội công đã có thể đối phó với mười người trong bọn chúng, thực sự không có gì đáng nói.
Đồng thời, hai người vệ sĩ mà Triệu Hùng mang theo cũng đã bắt đầu phản công.
Rất nhanh, ba người đã đánh tan mấy tên bảo vệ.
Điều này khiến người đàn ông đeo kính râm cau mày khó chịu.
Người này chính là Phó Đại, một trong những thủ lĩnh của tập đoàn Thiên Thanh.
Phía sau Phó Đại là bốn thanh niên cường tráng. Mỗi người đều nặng từ 260 đến 300 cân, nhìn dáng người và cách ăn mặc, có thể nhận ra họ chính là những đô vật.
Đấu vật là một môn thể thao truyền thống của dân tộc Thái Minh. Mấy người này xem ra cũng đến từ dân tộc Thái Minh.
Chỉ thấy Phó Đại giơ tay lên, hai viên bi kim loại trong tay rất nhanh bắn về phía Triệu Hùng.
Khi nghe thấy tiếng động lẫn trong không khí, Triệu Hùng nheo mắt, thấy hai viên bi mang theo ánh sáng lạnh giá đã tới gần.
Triệu Hùng dùng cuồng vân bộ pháp, nhún chân, nháy mắt đã rời khỏi vị trí đang đứng.
Liền nghe hai tiếng động vang lên, hai viên bi đập trúng vào nắp một chiếc ô tô.
Ngay sau đó, tiếng lốp xe rê trên mặt đất, một chiếc xe rất nhanh hướng về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng lập tức nhảy bật lên, ngay khi chiếc xe lao tới đã đứng trên mui xe, lợi dụng tình huống rồi tránh sang một bên.
Một trong hai vệ sĩ anh mang theo đã bị thương và ngã xuống đất.
Phó Đại vẫy tay ra hiệu cho bốn tên đô vật người Thái Minh từ sau lưng hắn rồi nói: “Lên.”
Bốn người cơ thể lực lưỡng bước nhanh về phía Triệu Hùng.
Mỗi một bước chân rơi xuống đều như khiến cả mặt đất rung chuyển. Bốn người hung tợn trợn mắt, chỉ mong có thể nhanh chóng xé xác Triệu Hùng.
Triệu Hùng có chút kinh hoàng, bốn người này chắc chắn là cao thủ trong võ thần bảng.
Triệu Hùng chỉ muốn đảm bảo nhà họ Tần có thể an toàn rời khỏi thành phố Hải Vân, vội vàng đỡ người vệ sĩ vừa ngã đứng lên.
Trong nháy mắt, chiếc xe ban nãy lại quay đầu, chạy nhanh tới hướng của anh.
Triệu Hùng nắm chuẩn thời cơ, dùng cùi chỏ đập vỡ cửa kính xe, sau đó nắm chặt tay đánh bất tỉnh tài xế.
Người lái xe kêu lên một tiếng rồi trượt sang một bên.
Chỉ nghe thấy tiếng “Ầm” vang lên, chiếc xe đột ngột đâm vào một chiếc xe khác gần đó.
Triệu Hùng nhanh chóng xoay người lại gần chiếc xe, lôi người bên trong ra. Anh vội vàng nhảy vào trong xe.
Sau khi lên xe, Triệu Hùng lập tức quay xe ngược lại, dừng trước hai người vệ sĩ.
“Lên xe đi!” Triệu Hùng la lên với họ.
Phó Đại thấy Tần Nguyên đang muốn bỏ trốn, tháo kính râm xuống. Ông ta lấy ra hai mắt kính, vươn tay ném ra, hai thấy kính xoay tròn rồi bay về hai vệ sĩ của nhà họ Tần.
Hai người vẫn còn đang cố gắng đứng thẳng, chuẩn bị vào xe, nhưng tay vừa mới đặt đến cửa xe, một cảm giác ớn lạnh đã chạm tới yết hầu.
Một vết máu tươi từ cổ phun ra, hai người lập tức đổ gục xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, bốn người của dân tộc Thái Minh cũng đã tới.
Triệu Hùng nhân ra hai người vệ sĩ đã không còn cơ hội sống sót, anh lập tức nhấn ga, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Có điều bất kể anh có dẫm mạnh thế nào, chiếc xe vẫn đang quay tròn.
Anh nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ thấy đuôi xe đã bị hai đô vật người Thái Minh giữ chặt.
Hai người không ngừng dồn lực vào cánh tay, đuôi xe đã bị nhấc cao hơn một mét.
Thấy cảnh tượng này, Triệu Hùng không khỏi sửng sốt, anh không ngờ những đô vật này lại có sức mạnh to lớn đến vậy.
Triệu Hùng bỏ chân ga, mở cửa xe rồi chạy ra ngoài.
“Bùm” một tiếng, toàn bộ chiếc xe đã bị hai gã đô vật ném ra xa, đổ trên mặt đất.
Không ngờ Triệu Hùng vừa mới đứng dậy, hai tên đô vật còn lại đã bay lên đánh về phía anh.
Triệu Hùng cúi người, một chân trụ vững, một chân xoay người đá ngã một tên đô vật.
Người còn lại thấy vậy, hai cánh tay to lớn giữ lấy cơ thể Triệu Hùng, ép anh xuống đất.
Triệu Hùng chỉ cảm thấy hơi thở ngột ngạt, như thể đang bị một ngọn núi đè lên.
Trước khi Triệu Hùng kịp phản công, ba đô vật kia đã lập tức đè lên người đô vật đầu tiên.
Cứ như vậy, cơ thể Triệu Hùng nằm dưới cùng, bị bốn tên đô vật nặng cả ngàn ký chèn ép.
Ánh mắt Phó Đại lộ ra vẻ chế giễu, lạnh lùng nói: “Tần Nguyên, tôi xem lần này ông còn sống được không?”