Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1348




Trở về khách sạn Tứ Quý, Triệu Hiền thấy Triệu Hùng và Hoa Di đi lâu như vậy mới quay lại, cô lo lắng hỏi: “Anh, sao anh đi lâu vậy?”

Triệu Hùng cũng không nói rằng Ngũ Tài Thần chính là Tần Ngũ Gia, chỉ “Ừm” một tiếng rồi nói: “Có rất nhiều người tới xem bệnh cho Ngũ Tài Thần, vì vậy chậm trễ một chút.”

“Không phải anh đến Bạch Thụ Đường sao?”

“Phải! Có chuyện gì à?” Triệu Hùng nhíu mày, cảm thấy câu hỏi của Triệu Hiền có gì đó bất thường.

Triệu Hiền nói: “Vừa nãy em xem di động, trên bản tin có đưa tin một trận hỏa hoạn ở Bạch Thụ Đường. Phóng viên nói có vài người đã chết, nhưng các không nói rõ chi tiết vụ việc.”

Triệu Hùng không khỏi cảm thấy tin tức bây giờ thực sự được đưa quá nhanh.

Vụ cháy tại Bạch Thụ Đường mới đó mà đã lan truyền ra ngoài.

Ngay cả Triệu Hiền cũng biết về chuyện này, chắc chắn tập đoàn Thiên Thanh đã nhận được thông tin từ sớm rồi.

Tại thành phố Hải Vân, khu vực Vân Trang.

“Anh Phó, người chúng ta phái đi giết Tần Ngũ Gia, không một ai trở về. Hiện tại Bạch Thụ Đường đang bốc cháy, có lẽ bọn họ …”

Sau khi nghe báo cáo từ thuộc hạ, Phó Đại trầm giọng hỏi: “Không phải nói rằng tại đó, ngoại trừ bốn vệ sĩ nhà họ Tần thì bên cạnh Tần Ngũ Gia không còn cao thru nào hay sao? Vì lý gì mà có thể lật ngược tình thế như vậy được? Mau cho người đi điều tra cho tôi, xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”

“Vâng.”

Người mặc đồ đen trả lời và nhanh chóng quay người đi ra ngoài.

Phó Đại đốt một điếu thuốc và bắt đầu hút.

Tại thành phố Hải Vân này, anh ta chưa từng nghe về một cao thủ nào.

Chính anh ta phái ba mươi người đi tiêu diệt Tần Ngũ Gia, nhưng không có một ai trở về. Điều này thực sự khiến anh ta có chút lo lắng.

Phó Đại lấy điện thoại di động, nhấn một dãy số. Sau khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia phát ra một giọng trầm trầm.

“Phó Đại, không phải tôi đã nói rồi sao. Nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy thời gian vàng ngọc của tôi.”

“Sếp, thành phố Hải Vân xuất hiện cao thủ.”

“Cao thủ? Là cao thủ cấp bậc nào?”

“Tôi không biết! Nhưng những người tôi cử để giết Tần Ngũ Gia, không một ai còn sống.”

“Phế vật!” Người trong điện thoại mắng Phó Đại: “Một việc nhỏ nhặt như vậy mà cũng làm không xong. Nếu chuyện này để cho Hoàng Long, Tây Giao và Cẩm Y Vệ biết, không phải sẽ cười nhạo Bàn Thiệu Môn của chúng ta hay sao?”

“Có biết rõ chi tiết đối phương chưa?”

“Dạ chưa.” Phó Đại trả lời.

Người trên điện thoại hừ lạnh một tiếng và nói: “Hừ, tìm hiểu càng sớm càng tốt. Nếu không mang đầu tới gặp tôi.”

Sau khi cúp máy, khuôn mặt của Phó Đại đầy mồ hôi lạnh.

Áp lực vô hình trên cơ thể ngày càng lớn hơn.

Khách sạn Tứ Quý.

Hoa Di thấy Triệu Hùng sau khi trở lại đã tự nhốt mình trong phòng, cô liền gõ cửa đi vào.

Triệu Hùng ngẩng đầu lên, nhận ra đó là Hoa Di liền cười nói: “Hoa Di.”

Hoa Di gật đầu, mỉm cười dịu dàng rồi ngồi trên sofa trong phòng khách. Cô nhận thấy trong gạt tàn là ba đầu thuốc lá.

Hoa Di hỏi Triệu Hùng: “Anh đang nghĩ gì thế?”

Triệu Hùng nói với một nụ cười cay đắng: “Cái chết của Lạc Như Dương tương đương với việc manh mối bị cắt đứt. Chúng ta khó khăn lắm mới có chút tin tức, vậy mà lại bị gián đoạn.”

“Đừng nản chí, em nghĩ chỉ là cơ duyên chưa tới tôi.” Hoa Di động viên Triệu Hùng.

“Triệu Hùng, lần này đã có một sự náo động lớn. Tập đoàn Thiên Thanh sẽ không bỏ cuộc, Tần Ngũ Gia có thể trốn thoát dễ dàng không?”

Triệu Hùng cũng rất lo lắng về điều đó, nói: “Tối nay anh sẽ hỏi cậu Tần Nguyên một lần nữa xem cậu ấy đã có kế hoạch gì hay chưa. Hoa Di, em cũng mệt cả ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Em không sao.” Hoa Di có chút bất bình nói: “Đám người Am Cẩu đó đúng là không từ thủ đoạn nào. Bọn chúng dám cho người mạo dan hem hành nghề y, thực sự là quá đáng.”

“Đúng vậy. Thế lực của bọn chúng quá mạnh, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm có thể trực tiếp đối đầu. Thật giống như gia tộc Rothschild của nước ngoài, tuy khó có thể nhìn thấy điểm mạnh của họ, nhưng bọn họ lại kiểm soát toàn bộ nền kinh tế đất nước. Am Cẩu cũng có sức mạnh như vậy. Bọn chúng muốn gia sản của nhà họ Triệu và cả năm gia tộc lớn, sau đó là kho báu của Thẩm Công.”

Triệu Hùng dừng một lát rồi nói tiếp: “Kho báu của Thẩm Công thực sự quá lớn, nếu để bè lũ Am Cẩu này có được, thật khó tưởng tượng nổi chúng sẽ làm ra những việc gì.”

“Chẳng lẽ chúng ta không thể tố giác, đưa bọn họ ra ngoài ánh sáng được sao?” Hoa Di nhìn Triệu Hùng và hỏi.

Triệu Hùng lắc đầu và nói: “Không dễ đâu! Họ là doanh nhân hợp pháp, cho dù họ có làm một số chuyện bẩn thỉu, thì cũng là mượn một đám tay chân du côn hành động. Những việc do giang hồ nhúng tay vào, chỉ có một số ít người thuộc bộ phận đặc biệt mới biết mà thôi.”

“Phải rồi, manh mối tại nhà họ Lạc đã đứt, còn tiếp tục nữa không?”

Triệu Hùng nghĩ về chuyện đó và nói: “Anh không muốn bỏ cuộc thế này. Anh sẽ nói chuyện với Lạc Vinh một ngày nào đó.”

“Nhưng người đàn ông này cũng quá tệ, không có khí chất để trở thành một người đàn ông.”

Triệu Hùng bật cười và nói: “Có thể liên quan đến các yếu tố trong gia đình. Trước khi nhà họ Lạc, hẳn là cuộc đời Lạc Vinh rất đầy đủ. Bây giờ nhà họ Lạc bị phá sản, Lạc Vinh lại chỉ là một người trẻ tuổi không còn liên lạc với xã hội. Cuộc sống cứ như vậy bó buộc trong bốn bức tường. Cứ thế trong một thời gian dài, sẽ hình thành loại trạng thái tự ti và hèn nhát này.”

Hoài Di nghe xong lộ ra một nụ cười lên và nói: “Xem ra, anh cũng rất hiểu người tên Lạc Vinh đó.”

Triệu Hùng nói với một nụ cười: “Hoa Di, có thể em không biết rằng khi anh ở rể ở nhà họ Lý, bởi vì anh không thể thoát khỏi cái chết của mẹ, anh đã sống những ngày tháng suy sút và kém cỏi, liên tục bị gọi là phế vật. Vì vậy, tuy là anh không quen lắm với Lạc Vinh, nhưng anh biết vì sao anh ấy lại như vậy.”

“Như anh nói thì Lạc Vinh cũng không tệ lắm.”

“Nhân phẩm không xấu.”

“Nếu vợ anh ấy kiên quyết đòi ly hôn thì cũng thật đáng tiếc. Hay là chúng ta âm thầm hỗ trợ một chút?” Hoa Di cau mày, cất tiếng hỏi.

“Quên đi!” Triệu Hùng nói: “Không quan trọng chúng ta giúp anh ấy thế nào, nếu như anh ấy không tự mình quyết tâm thoát khỏi tình trạng này, thì cuối cùng cũng vô ích thôi. Chúng ta không phải là đấng cứu thế, không thể giúp nhiều người như vậy. Mọi chuyện vẫn phải dựa vào bản thân anh ấy.”

Hoa Di vỗ vào cánh tay Triệu Hùng và nói: “Gần đây anh cũng suy nghĩ quá nhiều rồi, mắt đều có quầng thâm. Đừng suy nghĩ nhiều quá, chỉ là số phận chưa đến lúc chúng ta tìm được tung tích của truyền nhân Thuật Tĩnh mà thôi. Anh nghĩ xem, chúng ta đến Hải Vân vốn để gặp Ngũ Tài Thần, cuối cùng lại gặp được ông ngoại thứ năm của anh. Như vậy không phải là một loại duyên phận sắp đặt sao?”

Khi Triệu Hùng ở bên cạnh Hoa Di luôn cảm thấy rất thoải mái. Bởi vì cô giống như một người chị ở bên khuyên bảo anh nhiều điều.

Sau khi Hoa Di rời khỏi phòng, Triệu Hùng gọi vợ mình là Lý Thanh Tịnh.

Tuy Triệu Hùng đang ở Hải Vân, nhưng tâm lại ở Hải Phòng.

Dù sao, Hải Phòng chính là gốc rễ của hắn. Ở đó không chỉ có người của năm gia tộc, mà còn có mọi thứ quan trọng của anh.