Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1343




Hoa Di trước tiên yêu cầu Tần Nguyên chuẩn bị giấy bút, sau đó viết một phương thuốc.

“Hoàng kỳ, rễ sô đỏ, mạch môn, ngũ vị tử, nhân sâm, quế chi, cam thảo,...”

Phía sau tên mỗi vị thuốc đều có ghi liều lượng cẩn thận.

Choáng váng đầu nghiêm trọng: Thêm xương bồ, nam châm có tác dụng giảm các triệu chứng trầm cảm, tăng cường máu lên não.

Tức ngực nghiêm trọng: Thêm dưa héo, đổ xương bồ, úc kim có tác dụng lưu thông khí huyết.

Đau tim nghiêm trọng: Thêm nguyên hồ, sinh bồ hoàng, đàn hương hỗ trợ lưu thông máu và bổ sung khí huyết.

Bệnh hen nặng: Thêm nhân sâm, bồi bổ chức năng phổi.

Tần Nguyên cũng đã từng xem đơn thuốc của các bác sĩ khác, nhận ra có sự khác biệt với đơn thuốc của Hoa Di. Đặc biệt là có một số vị thuốc không giống với những người trước kia.

Sau khi viết xong đơn thuốc, Hoa Di đã đưa cho Tần Nguyên và nói: “Ông Tần, bây giờ ông lập tức kêu người đi chuẩn bị theo đơn thuốc này. Đầu tiên hãy lấy năm thang, chia làm hai, uống vào hai lần sáng và tối. Bây giờ tôi sẽ châm cứu để loại bỏ tắc nghẽn và ứ đọng trong mạch máu cho ông cụ. Nếu ông ấy có thể chịu được mười hai ngân châm của tôi, nhất định hôm nay sẽ khỏe hơn tất nhiều. Sau đó uống hết năm thang thuốc, sức khỏe sẽ hồi phục đến bảy tám phần. Mỗi tháng tiếp theo, kiên trì uống ba thang, kết hợp tập thể dục thường xuyên, nhất định bến sẽ khỏi hẳn. Kiêng thịt cá cùng các loại đồ ăn cay.”

“Bác sĩ Lan, nếu anh chữa được cho bố tôi, tôi chắc chắn sẽ trả cô 350 tỷ.” Tần Nguyên nói.

Hoa Di chỉ gật đầu chứ không nói gì.

Tần Uyên gọi cho Tần Đông, một trong bốn vệ sĩ nhà họ Tần, yêu cầu anh tức tốc tới tiệm thuốc.

“Bố, bố hãy chịu đựng một chút. Chỉ cần có thể chịu được mười hai kim châm này, bố sẽ có hy vọng khỏe lại.”

Ngũ Tài Thần trong lòng cũng không đặt quá nhiều hy vọng, nói: “Bố đã sống cùng căn bệnh này nhiều năm rồi. Nếu lần này bác sĩ Lan thực sự có thể chữa khỏi, thì cô ấy đúng là thần y tái thế.”

“Cô ấy là bạn của bác sĩ Hoa. Bác sĩ Hoa là hậu nhân của Hoa Đà, đương nhiên chính là thần y tái thế rồi.”

“Được. Bố nhất định sẽ chịu được mười hai ngân châm này.” Trong mắt Ngũ Tài Thần hiện lên một ánh nhìn kiên định.

Một số người nhìn thấu cuộc sống, vốn dĩ trong lúc khỏe mạnh không hề sợ hãi cái chết. Nhưng sau khi bị bệnh, chỉ cần có một tia hy vọng sống sót, thì không ai muốn chết.

Mặc dù Ngũ Tài Thần đã nhiều tuổi, nhưng ông cũng chưa thực hiện được hết tâm nguyện của bản thân. Ngay khi nghe Hoa Di có cách chữa bệnh cho mình, ông đương nhiên sẽ sẵn sàng hợp tác.

Triệu Hùng nghe Hoa Di nói chắc chắn chữa được bệnh cho Ngũ Tài Thần, anh liền biết rằng cô nhất định có thể.

Hoa Di lấy ra kim bạc mang theo bên mình, nhờ người làm chuẩn bị nước sát trùng.

Tần Nguyên đỡ bố mình ngồi xuống, cởi bỏ áo, để lộ phần lưng trần của ông cụ.

Hoa Di dùng hoa thị châm pháp, xác định huyệt vị rồi châm chiếc kim đầu tiên xuống.

Chỉ thấy Ngũ Tài Thần khẽ kêu lên một tiếng.

Thông thường, ngân châm c ắm vào huyệt đạo chỉ gây đau nhẹ hoặc thậm chí không đau. Nhưng ngay ở chiếc châm bạc đầu tiên, Ngũ Tài Thần đã đau tới mức phải kêu thành tiếng. Không khó để hiểu được vì sao Hoa Di lại dặn dò ông phải cố chịu đựng được mười hai ngân châm.

Vào thời điểm chiếc kim bạc thứ tám được cắm xuống, Ngũ Tài Thần gần như đã không thể chịu nổi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Hoa Di dùng châm bạc c ắm vào huyệt đạo, tuy rằng không có nguy hiểm tới tính mạng Ngũ Tài Thần nhưng một khi ông ấy không thể chịu đựng được thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Phải mất một tuần mới có thể thực hiện lại.

Với tình trạng hiện tại của Ngũ Tài Thần, có thể sống thêm được một tuần nữa hay không vẫn là không thể biết trước.

Hoa Di hỏi Ngũ Tài Thần: “Ông cụ Tần, còn bốn ngân châm nữa, ông cảm thấy thế nào?”

“Còn chịu được.” Ngũ Tài Thần nói.

“Vậy thì tốt, Vậy ông hãy cố gắng kiên trì thêm chút nữa.”

Hoa Dị một lần nữa đem ngân châm điểm vào huyệt đạo Ngũ Tài Thần đau đến mức kêu lên thảm thiết.

Nếu người ngoài không hiểu chuyện nghe được, còn cho rằng ông đang bị tra tấn.

Người nhà họ Tần nghe được tiếng kêu của Tần Ngũ Gia, trong lòng vô cùng lo lắng. Nhưng Tần Nguyên đã ra lệnh, bất cứ ai cũng không được tiến vào. Cho nên, tuân theo lệnh, bất cứ ai cũng không dám tiến vào trong phòng.

Để ngăn ngừa sự cố phát sinh, Triệu Hùng canh giữ ở cửa, phòng có người xông vào gây rối, ảnh hưởng tới việc chữa bệnh cho Ngũ Tài Thần.

Triệu Hùng ngày càng tin chắc rằng Ngũ Tài Thần này chính là Tần Ngũ Gia, cũng chính là ông ngoại thứ năm của anh. Tuy nhiên, đây không phải thời điểm thích hợp để nhận người thân, anh cũng không cho phép Ngũ Tài Thần mất mạng.

Vào thời điểm ngân châm đầu tiên cắm xuống, Ngũ Tài Thần đã đau đến muốn chết.

Lúc này, nếu không vì niềm tin, ông ấy có lẽ thà chết còn dễ chịu hơn.

Để chữa khỏi bệnh, thật sự là quá nhiều đau đớn.

Hoa Di nói với Ngũ Tài Thần: “Ông cụ Tần, chúc mừng ông, đã vượt qua được bước trị liệu bằng châm cứu.”

“Bác sĩ Lan, không phải cô nói có tất cả mười hai ngân châm sao? Bây giờ mới chỉ có mười một mà thôi.” Tần Nguyên vội vàng hỏi.

“Kim thứ mười hai sẽ không đau đớn như vậy.”

Hoa Di nói xong, liền cầm kim bạc, cắm cây kim cuối cùng vào sau gáy Ngũ Tài thật.

Đúng như những gì cô nói, khi cây kim cuối cùng đâm vào, không còn chút đau đớn nào.

Hoa Di đã chủ tâm nói tới mười hai ngân châm, chính là để Ngũ Tài Thần đặt sức mạnh ý chí của mình lên cây kim thứ mười hai. Thật ra, mười một ngân châm đã hoàn thành sơ đồ của toàn bộ bài trị liệu. Cây kim bạc cuối cùng chỉ là để kết thúc. Cho nên, chỉ cần Ngũ Tài Thần chịu được mười một chiếc ngân châm, liền không cần lo lắng gì nữa.

Hoa Di dùng ngân châm điều trị cho Ngũ Tài Thần.

Ngay khi kim bạc được rút ra, Ngũ Tài Thần liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Không chỉ tinh thần tốt hơn, mà mắt dường như cũng sáng hơn.

Sau khi Ngũ Tài Thần mặc lại quần áo, bây giờ ông mới nhìn Triệu Hùng và Hoa Di một cách cẩn thận.

“Bác sĩ Lan, cảm ơn cô. Sau khi được cô châm cứu, cơ thể tôi thấy tốt hơn rất nhiều. Xem ra châm cứu thực sự có tác dụng với bệnh của tôi.” Ngũ Tài Thần nói với Hoa Di.

“Ông cụ Tần đừng khách sáo. Nghe nói ở thành phố Hải Vân này, ông là một người lương thiện hiếm có, gặp được tôi nhất định ông sẽ được cứu sống. Cái này có thể gọi là ở hiền gặp lành, gieo nhân nào gặt quả nấy.”

Tần Nguyên đã lấy một tấm séc, viết lên con số 350 tỷ và đưa cho Hoa Di: “Bác sĩ Lan, đây là tiền công chữa bệnh, 350 tỷ. Tuy rằng tôi vẫn chưa biết được cô đã chữa khỏi hoàn toàn cho bố tôi hay chưa. Nhưng chỉ với việc cô và anh Triệu đã ra tay giúp đỡ nhà họ Tần chúng tôi, bây giờ lại giúp bệnh tình của bố tôi có tiến triển, số tiền này thực sự rất đáng.”

Hoa Di cũng cầm lấy tấm séc trên tay Tần Nguyên, sau đó mỉm cười rồi nói: “Ông Tần, nói thật với ông, chúng tôi đến nhà họ Tần cứu ông cụ Tần, vốn bởi vì tôi rất ngưỡng mộ tấm lòng nhân ái của ông ấy, không phải bởi vì 170 tỷ hay 350 tỷ. Ông có thể đem số tiền này ủng hộ cho những học sinh miền núi gặp khó khăn về vật chất, họ cần số tiền này hơn tôi. Cứ vậy đi, ông nhân danh ông cụ Tần, mang tiền cho những trường tiểu học đã bị phá hoại.”

“Cái này…” Tần Nguyên để lộ ra vẻ vừa khiếp sợ vừa khó xử.

Số tiền này là 350 tỷ.

Có thể nói, 350 tỷ này đối với một gia đình bình thường, có tiêu mấy đời cũng không hết. Nhưng bọn họ lại muốn quyên góp cho những trưởng tiểu học nghèo khó vùng núi hoang vu.

“Nguyên à, vậy con làm theo lời bác sĩ Lan đi. Bác sĩ Lan, cô đúng là người tốt. Tôi thực sự ngưỡng mộ cô.”