Cơ thể Lôi Bình đã bị bao phủ hoàn toàn dưới những đường kiếm của Triệu Hùng.
Hắn ta cố gắng chống cự với con dao trên tay nhưng không có tác dụng, một bàn tay đã bị phế bỏ, bị chém tới chồng chất vết thương, máu thịt lẫn lộn.
Vũ Kiếm kết thúc, quần áo của Lôi Bình đã rách nát tả tơi, không còn mảnh nào nguyên vẹn.
Cơ thể hắn ta cứng nhắc đứng đó, nhìn Triệu Hùng thu lại chiêu thức, cánh môi khẽ động đậy như thể đang muốn nói gì đó. Đột nhiên, khóe miệng trào ra máu tươi, cả cơ thể đổ ập xuống vũng máu lớn.
Triệu Hùng cũng không nhìn hắn ta nữa, gấp rút quay người tiếp viện bốn vệ sĩ nhà họ Tần.
Có Triệu Hùng tiếp sức, áp lực của bọn họ cũng giảm đi rất nhiều. Năm người hợp tác, nhanh chóng giết từng tên một.
Sau khi giải quyết tất cả đám người của tập đoàn Thiên Thanh, Triệu Hùng yêu cầu bốn vệ sĩ nhà họ Tần đi xung quanh kiểm tra một chút, xác nhận không để con cá nào lọt lưới.
Tần Nguyên ra lệnh cho đám bảo vệ nhà họ Tần ném những xác chết của tập đoàn Thiên Thanh vào biển lửa.
Khuôn viên ngôi nhà sớm đã cháy thành biển lửa rồi.
Tần Nguyên để lại một số người bảo vệ để phong tỏa khu vực, chỉ nói rằng nhà họ Tần đang cháy và không ai được phép đến gần.
Sau khi lên xe, Tần Nguyên liền nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh và cô đây chính là bạn của bác sĩ Hoa sao?”
Triệu Hùng và Hoa Di gật đầu.
Tần Nguyên quá đỗi vui mừng, lên tiếng: “Vậy phiền hai người cùng tôi tới một nơi.”
Triệu Hùng và Hoa Di đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Tần Nguyên vẫn có thể cười vào lúc này.
Nhà họ Tần bị đốt cháy, con gái ông ta bị đầu độc hôn mê chưa tỉnh lại, con trai ông lại bị hãm hại. Nhưng Tần Nguyên vừa xác thực được Triệu Hùng và Hoa Di là bạn của bác sĩ Hoa thì liền nở nụ cười.
Triệu Hùng và Hoa Di cũng không hỏi đi đâu, cứ vậy ngồi trên xe của nhà họ Tần.
Chẳng mấy chốc, lần lượt từng chiếc xe ra khỏi Bạch Thụ Đường nơi Tần Nguyên sống và đi tới một nơi gọi là thung lũng Bách Hoa ở ngoài thành thành phố Hải Vân.
Sau khi đến nơi, Tần Nguyên tự mình mở cửa xe, mời Triệu Hùng và Hoa Di xuống.
“Anh Triệu, cô Lan, mời xuống xe. Nếu hai người đã là bạn của bác sĩ Hoa, chắc chắn y thuật của hai người cũng rất cao. Hai người có thể chữa bệnh cho bố tôi được không? Hai người yên tâm, Số tiền chữa bệnh hơn 150 tỷ đó, chúng tôi sẽ trả đủ. Không, nếu hai người có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi, tôi sẽ trả hai người 350 tỷ.”
Triệu Hùng và Hoa Di nghe vậy thì kinh ngạc tới ngây người.
Hoa Di khó hiểu cất tiếng hỏi: “Ông Tần, không phải bố ông đã bị người giả làm bác sĩ Hoa hại chết rồi sao?”
Tần Nguyên cười nói: “Hai người là ân nhân của nhà họ Tần, tôi cũng không giấu hai người nữa. Người bị hại chết kia không phải là bố tôi. Tôi đã tìm một người thế thân mà thôi. Tính mạng của bố tôi rất quý, lúc trước tôi đã mời về rất nhiều bác sĩ, đông y tây y đều có nhưng không thể chữa được cho bố tôi. Vì vậy tôi không dám để người khác cứ vậy mà chữa một cách bừa bãi. Bởi vậy, tôi tìm một người có bệnh tương đồng với bố tôi để thay thế. Chỉ cần có thể chữa được bệnh cho người đó, đương nhiên có thể chữa cho bố tôi. Đáng tiếc là tôi đã nhầm cô ta với bác sĩ Hoa, dẫn sói vào nhà, hại chết chú Kiều.”
Lúc này, Triệu Hùng và Hoa Di mới biết, người bị chết không phải Ngũ Tài Thần, mà là một ông lão tên Kiều.
Triệu Hùng nói với Tần Nguyên: “Vậy chúng ta thử đi xem sao.”
Tần Nguyên gật đầu, bảo quản gia sắp xếp cho mọi người rồi dẫn Triệu Hùng và Hoa Di vào một gian nhà phía trong.
“Ông chủ!” Người vệ sĩ đứng trước cửa chào Tần Nguyên.
Tần Nguyên hỏi vệ sĩ: “Bố tôi ở trong đó chứ?”
“Vâng.” Vệ sĩ trả lời.
Tần Nguyên đẩy cửa, đưa Triệu Hùng và Hoa Di đi vào phòng.
Trên giường, chỉ thấy một ông già mập mạp đang nằm.
Người từng đóng giả Ngũ Tài Thần là một người gầy gò, còn Ngũ Tài Thần chân chính hóa ra lại là một người béo tốt.
Tần Nguyên cũng thật to gan, dám dùng một người có thân hình hoàn toàn khác với Ngũ Tài Thần để làm thế thân.
Có điều, vẫn cần phải nói, muốn tìm một người mắc bệnh tương tự Ngũ Tài Thần, lại có tầm vóc tương tự thì cũng thật quá khó.
“Bố. Con đưa bác sĩ tới chữa bệnh cho bố. Hai người này là bạn của bác sĩ Hoa, đời sau của danh y Hoa Đà.” Tần Nguyên nói với người đang nằm trên giường.
Tuy rằng cơ thể Ngũ Tài Thần có vẻ béo tốt, nhưng khuôn mặt lại hốc hác tiều tụy. Sắc mặt ông ta xám xịt, lại có chút xanh xao.
Vừa nghe thấy mấy chữ “bác sĩ Hoa”, Ngũ Tài Thần mở mắt, nói với Tần Nguyên: “Đỡ bố
Tần Nguyên vươn tay đỡ Ngũ Tài Thần dậy.
Hoa Di cẩn thận quan sát sắc mặt của Ngũ Tài thần, nói: “Ông cụ Tần, ông có phải thường xuyên cảm thấy chóng mặt không?”
Tần Nguyên lập tức nói: “Đúng vậy. Bố tôi nếu nằm xuống nghỉ ngơi thì còn đỡ một chút, nhưng chỉ cần hoạt động thì sẽ có những triệu chứng chóng mặt hoa mắt.”
“Phần ngực cũng thường xuyên cảm thấy tức và khó chịu chứ?”
“Đúng, đúng vậy.” Tần Nguyên thấy Hoa Di chỉ nhìn vào mặt có thể đọc ra triệu chứng bệnh, ánh mắt liền lóe lên một tia hy vọng.
“Trong ba tháng gần đây, những triệu chứng tức ngực khó thở trở nên rõ ràng, bắt đầu th ở dốc, thở khò khè. Một tuần gần đây hẳn xuất hiện hiện tượng ho ra máu?”
“Phải, đều phải. Hoàn toàn chính xác.” Tần Nguyên gật đầu lia lịa.
Hoa Di tiến lại bên giường rồi ngồi xuống, nói với Ngũ Tài Thần: “Ông cụ Tần, để tôi giúp ông bắt mạch.”
Tần Ngũ Gia gật đầu, đưa mắt nhìn Hoa Di, sau đó dừng lại ở Triệu Hùng.
“Cậu thanh niên, họ của cậu là gì?” Ngũ Tài Thần hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng sửng sốt một lúc liền trả lời: “Tôi họ Triệu.”
Triệu Hùng rất tự tin vào tài hóa trang của mình, người khác nhất định không thể nhận ra, đã được kiểm nghiệm nhiều lần. Nhưng khi Ngũ Tài Thần hỏi anh họ gì, anh vẫn cảm thấy trong lòng chột dạ.
“Họ Triệu sao?” Tần Ngũ Gia nhíu mày rồi nói: “Họ Triệu là một dòng họ lớn. Ánh mắt của cậu rất giống một người bạn cũ của tôi.”
Một trong những điểm yếu lớn nhất của thuật hóa trang chính là không thể thay đổi đôi mắt. Tuy nhiên, Triệu Hùng có thể sử dụng nội công để thay đổi xương cốt, coi như bù đắp cho thiếu sót này.
Tại thành phố Hải Vân, có rất ít người biết đến Triệu Hùng, cho nên anh cũng không cần sử dụng nội công quá nhiều để thay đổi. Vì vậy, nhiều nhất của có thể kéo dài hai tiếng.
Đôi mắt của một người là cửa sổ tâm linh hồn. Cho tới nay, cũng chỉ có Vân Nhã có thể nhận ra Triệu Hùng, mà chẳng qua bởi vì khi cứ cô, anh đã để lại sơ hở.
Hoa Di bắt mạch cho Ngũ Tài Thần rồi nói: “Ông cụ Tần, bệnh của ông là bệnh xoang mãn tính dẫn đến biến chứng. Loại bệnh này thường xảy ra ở người già, sức yếu, cơ địa có sẵn bệnh, làm việc quá sức. Tim hoạt động không tốt, thận cũng vì vậy mà suy yếu. Mạch máu tắc nghẽn, tim sẽ mất dinh dưỡng. Loại bệnh này, thực sự rất khó trị tận gốc. Nhưng …”
Lúc trước cũng đã có một bác sĩ nói với Tần Nguyên đây là biến chứng của bệnh xoang mãn tính. Ngoại trừ sử dụng một số loại thuốc để ức chế bệnh thì không thể làm gì thêm với căn bệnh này.
Nhưng ngay cả khi đã dùng thuốc, Ngũ Tài Thần đã uống đến mấy chục liều mà tình hình vẫn không mấy cải thiện.
Thấy Hoa Di nói rất chuẩn triệu chứng bệnh, lại có thể nói đúng tên bệnh, Tần Nguyên gấp gáp hỏi: “Cô Lan, nhưng sao kia?”
Hoa Di cười cười rồi nói: “Nhưng tôi có thể chữa được bệnh này. Có điều ông ấy đã uống quá nhiều loại thuốc, nội tạng bị tổn thương nên đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chữa bệnh rồi. Tuy rằng tôi có thể chắc chắn chữa khỏi cho ông ấy, ông ấy sau này vẫn cần chú trọng hồi phục thể trạng. Nếu không, sẽ rất dễ bị tái phát.”
Tần Nguyên vừa nghe Hoa Di có thể chữa khỏi bệnh, liền kích động mà kêu lên: “Cô Lan, cô thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi ư?”
Hoa Di gật gật đầu và nói: “Thực sự có thể.”