Lưu Gia tại Nha Trang!
Lưu Văn Nhân bị quản thúc tại phòng riêng. Bữa tối đã được dọn tươm tất trên bàn, nhưng Lưu Văn Nhân không muốn ăn, cô ta không ăn dù chỉ một miếng.
Đêm đã khuya rồi!
Cô ấy ngước lên nhìn các vì sao. Lưu Văn Nhân vội vàng chắp tay, nhắm mắt lại, thực hiện một điều ước. Sau khi mở mắt, Lưu Văn Nhân lẩm bẩm:
“Triệu Khải Thời, tôi không hối hận về những ngày tháng bên anh, nhưng tôi muốn gặp lại anh, anh có nghe thấy tôi nói không?”
Lúc này, Triệu Khải Thời đang ngồi trên ghế đá suy nghĩ miên man. Ở nước ngoài và trong nước đang chênh lệch múi giờ, Triệu Khải Thời lo lắng không ngủ được. Có tiếng bước chân yếu ớt phía sau, ông nghe thấy một giọng nói ngọt ngào.
“Đại thúc!”
Triệu Khải Thời nghe thấy Triệu Hiền gọi liền quay lại, quả nhiên nhìn thấy Triệu Hiền đang đứng phía sau cách đó không xa. Triệu Hiền bước đến bên cạnh Triệu Triệu Khải Thời, ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
“Triệu Hiền, sao giờ này cháu còn chưa ngủ?” Triệu Triệu Khải Thời hỏi Triệu Hiền.
“Cháu không ngủ được!” Triệu Hiền một tay chống cằm, đôi mắt long lanh hỏi Triệu Khải Thời:
“Đại thúc à, anh Triệu và chị dâu không sao chứ ạ? Sao chúng ta không về đi, cũng không có ai nhắc đến chuyện của thúc ở Hải Phòng nữa, thúc hãy kể cho cháu nghe về chuyện của anh Triệu được không?”
Triệu Khải Thời cười nói:
“Anh cháu cũng có nhiều thay đổi, Thanh Tịnh lại đang mang thai, là một cặp song sinh trai!”
“Cặp song sinh, lại còn là con trai ư, không thể nào, có đúng không ạ?”
“Hiền nhi à, cháu biết bác sỹ Hoa chứ? Chính là Hoa Di đó chuẩn đoán cho Thanh Tịnh. Cô ấy nói điều này thật hạnh phúc và hi hữu, là hai bé trai song sinh.”
“Thật là tuyệt vời, đại thúc à, thúc rất vui phải không ạ?” Triệu Hiền hỏi.
“Đúng rồi, lần này chúng ta không mang Triệu Niệm theo, không biết anh trai của con sẽ phản ứng thế nào khi thấy Triệu Niệm?” Triệu Hiền tò mò hỏi.
“Ban đầu cũng không thoải mái lắm, Triệu Hùng đã vì mẹ của cô bé mà tha thứ cho thúc. Về sau Triệu Hùng cũng chấp nhận rồi.” Triệu Khải Thời nói.
Đúng lúc này, quản gia của nhà họ Triệu chạy đến và nói với Triệu Triệu Khải Thời:
“Không ổn rồi! Lưu Vũ Tiến đã đưa người vào.”
“Lưu Vũ Tiến?” Triệu Khải Thời cau mày khi nghe thấy điều này, nói:
“Mau gọi những người khác trong nhà họ Triệu đến đây cho tôi!”
“Không cần lớn tiếng!”
Lưu Vũ Tiến giọng nói lạnh lùng đi tới.
Xung quanh hắn có sáu người, những người này cường hãn, ánh mắt sáng ngời, thoạt nhìn đều là cường giả. Triệu Khải Thời đứng lên, nhìn Lưu Vũ Tiến hỏi: “Lưu Vũ Tiến, anh có chuyện gì vậy?”
Ông nháy mắt với quản gia bên cạnh và bảo quản gia gọi ai đó. Quản gia vừa định rời đi, đám người bị Lưu Vũ Tiến tấn công ngã quỵ xuống đất. Triệu Khải Thời trong lòng có chút bất an, Lưu Vũ Tiến đến nhà họ Triệu lúc này chắc chắc không phải có chuyện gì tốt đẹp. Đây là lần đầu tiên Triệu Hiền nhìn thấy Lưu Vũ Tiến, thấy người này kiêu ngạo, bất cần đời cô liền xông lên, những kẻ này đã khiến quản gia nhà họ Triệu ngã, Triệu Hiền phẫn nộ chỉ vào Lưu Vũ Tiến.
“Anh là ai, anh dám xâm phạm nhà họ Triệu chúng tôi. Mau cút đi, nếu không tôi gọi cảnh sát đến bắt các người bây giờ.”
“Ồ! Hóa ra là đại minh tinh nhà họ Triệu!” Lưu Vũ Tiến ánh mắt lộ ra vẻ thèm muốn. Triệu Khải Thời vội vàng kéo Triệu Hiền ra sau lưng. Nhìn chằm chằm Lưu Vũ Tiến nói:
“Lưu Vũ Tiến, anh muốn làm gì”
“Muốn làm gì ư?” Lưu Vũ Tiến lạnh lùng lên tiếng:
“Này, Triệu Khải Thời, con trai Triệu Hùng của ông đã giết hai mươi người của tôi. Đương nhiên là tôi không thể bỏ qua rồi. Tôi muốn thư giãn với người nhà họ Triệu một chút. Còn nữa, chị gái tôi từng bao che cho nhà họ Triệu các người, người nhà họ Triệu mới yên ổn vài năm hả? Nhưng bây giờ tôi tiếp còn lại công việc của cô ấy, tất nhiên là tôi phải dọn dẹp sạch sẽ băng nhóm của mấy người rồi!”
“Người đâu! Bắt lấy Triệu Triệu Khải Thời cho tôi.” Lưu Vũ Tiến lạnh lùng quát một tiếng.
Một tên thuộc hạ của hắn nhanh chóng nhảy tới, Triệu Khải Thời không còn chút sức lực nào chống trả, liền bị đối thủ bắt lấy.
“Quỳ xuống!” người đàn ông đạp mạnh vào khuỷu chân Triệu Khải Thời, liền nghe thấy một tiếng “bụp”. Triệu Khải Thời không thể chống cự, quỳ rạp xuống đất.
Triệu Hiền hét lên:
“Người đâu! Người đâu. Có người đột nhập vào nhà họ Triệu.”
Tiếng hét của cô khiến mọi người trong nhà họ Triệu đều bàng hoàng. Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí và Triệu Khải Đức mang theo vệ sĩ và gia tộc nhà họ Triệu, chạy vội vào sân. Nhìn thấy Triệu Khải Thời bị đè đầu gối xuống, Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí cùng Triệu Khải Đức vội vàng chạy tới. Triệu Khang, Triệu Cao và Triệu Hằng cũng chạy về phía Triệu Khải Thời. Người nhà họ Triệu vẫn rất kiêng nể Lưu Vũ Tiến, không ngờ anh ta lại bất ngờ đến nhà họ Triệu như thế này.
Lưu Vũ Tiến nhìn thấy người của nhà họ Triệu đã gần đến, không khỏi chế nhạo nói:
“Ái chà! Ai làm cho các người sợ hãi mà tập trung nhiều như vậy?”
Triệu Hằng giận dữ hét về phía Lưu Vũ Tiến:
“Lưu Vũ Tiến, anh xâm phạm nhà họ Triệu chúng tôi, anh còn muốn thế nào?”
“Mẹ kiếp!” Lưu Tiến Vũ chế nhạo:
“Triệu Hằng, anh dùng từ này có vẻ như không chính xác. Đừng quên, người nhà họ Triệu bây giờ cũng chỉ như con rối. Cô có tư cách gì mà đòi thương lượng điều khoản với tôi?”
Triệu Hằng chạy tới những người đang vây quanh Triệu Khải Thời kêu to:
“Buông đại thúc của tôi ra!”
Triệu Hằng chưa kịp phản ứng bất ngờ bị đá vào ngực, Triệu Hằng đã bay ra ngoài. Triệu Khải Lễ hét lên với vệ sĩ nhà họ Triệu:
“Lên cho tôi!”
Trước khi Lưu Vũ Tiến ra lệnh, những người xung quanh đã vội vàng chạy ra ngoài trước. Bất kể Lưu Vũ Tiến chỉ có năm sáu người, chỉ bằng một nắm đấm, gần hai mươi vệ sĩ của nhà họ Triệu đã bị đánh tơi tả, cả người đều ngã xuống đất. Vệ sĩ trưởng của Triệu Khải Thời, Lương Ngọc Long, chuẩn bị tiến lên đối phó với Lưu Vũ Tiến. Triệu Khải Thời hét lên:
“Ngọc Long, lùi xuống! Cậu không phải đối thủ của bọn họ.”
Có người xông tới, đá Lương Ngọc Long xuống đất. Trong mắt Lương Ngọc Long bùng cháy một ngọn lửa giận dữ, hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Khải Thời nói: “Lão gia, xin hãy tha thứ cho Ngọc Long lần này vì đã không nghe lời, tôi Lương Ngọc Long thà chết chứ nhất định không chịu quỳ để sống.” Nói xong anh ta liền lao về phía Lưu Vũ Tiến.
Bốn người đứng trước mặt Lưu Vũ Tiến. Sau khi Lương Ngọc Long đi tới, bốn người vây quanh Lương Ngọc Long. Võ công của Lương Ngọc Long rất giỏi, nhưng so với đám người mà Lưu Vũ Tiến mang đến, bốn trong số đó là cao thủ Địa bảng, và hai là cao thủ Địa bang. Còn Lương Ngọc Long chỉ là một cao thủ đứng thứ hơn một trăm hai mươi trong ‘Thiên Bang”. Cái này gọi là hai tay khó đánh bốn tay, một con hổ tốt không thể chịu nổi một bầy sói giữ. Không đầy bốn mươi giây, anh ta đã bị đánh bốc trên mặt đất.
Bụp!
Một người đánh vào đầu Lương Ngọc Long rất nặng, Lương Ngọc Long phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất. Người của Lưu Vũ Tiến vẫn không có ý định để Lương Ngọc Long đi. Sau khi quật anh ta xuống đất, hắn ta còn đá mạnh vào người của Lương Ngọc Long.
“Dừng tay!”
Triệu Khải Thời hét lên một cách dữ dội nổi gân xanh trên cổ. Ông ta đập bỏ đám người đang trấn áp mình rồi lao về phía Lương Ngọc Long. Lúc này Lương Ngọc Long đang hấp hối, trên miệng bê bết máu, nói với Triệu Khải Thời:
“Lão gia, tôi…tôi…tôi không thể bảo vệ được lão…gia…xin hãy bảo trọng!”