Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1320




Khoảng một tiếng sau, Trần Văn Sơn vội vã chạy tới.

Tiết Ân đã nói rõ tình huống với Trần Văn Sơn. Cho nên, sau khi Trần Văn Sơn vào nhà đầu tiên là quan sát Sở Mai Nhiên.

“Văn Sơn, cậu giúp tôi hỏi cô ta một chút về chuyện Tây Giao đi!” Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn.

Sở Mai Nhiên “Hừ!” một tiếng, nói: “Các người đừng mất công, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì hết!”

Trần Văn Sơn cười cười.

Anh ấy đi tới gần Sở Mai Nhiên, mắt Sở Mai Nhiên lộ ra vẻ sợ hãi nói: “Anh muốn làm gì?”

Trần Văn Sơn đưa tay điểm huyệt đạo trên người Sở Mai Nhiên, làm thân thể cô ta tạm thời không thể động đậy.

Sau đó, từ túi trên người lấy ra một cái đồng hồ quả quýt.

Trần Văn Sơn cầm đồng hồ quả quýt lắc lư trước mặt Sở Mai Nhiên.

Trong giây lát ánh mắt Sở Mai Nhiên bị đồng hồ quả quýt lay động, ánh mắt của cô ta dần dần trở nên mê ly, cho đến khi ánh mắt tan rã, dáng vẻ dần độn.

Trần Văn Sơn ra dấu ‘Suỵt!’ với Triệu Hùng cùng Tiết Ân, mở miệng hỏi Sở Mai Nhiên: “Cô tên là gì?”

“Tôi là Sở Mai Nhiên!”

“Chức vụ của cô ở Tây Giao là gì?”

“Tên chữ Ngân, tầng lớp trên!”

Nghe xong danh từ cổ quái này, Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn đồng thời nhíu mày.

Trần Văn Sơn là thám tử đệ nhất toàn quốc, không chỉ có một tay phi đao xuất thần nhập hóa mà công việc phá án, thẩm vấn như vậy đối với Trần Văn Sơn mà nói cũng là chuyện hạ bút thành văn.

“Thủ lĩnh Tây Giao là ai?” Triệu Hùng hỏi một câu.

“Không biết!”

Triệu Hùng nhíu mày một cái, hỏi tiếp Sở Mai Nhiên: “Các người còn có kế hoạch gì với Triệu Hùng ở Hải Phòng?”

“Chúng tôi sẽ ra tay với việc làm ăn của Triệu Hùng trước, nếu như không thành công trên việc làm ăn, sẽ đặt bom ở chỗ anh ấy đi qua để nổ chết anh ấy!”

Triệu Hùng, Trần Văn Sơn cùng Tiết Ân nghe xong thần sắc hoảng hốt!

Am Cẩu này thật là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lại có thể ra loại biện pháp ác độc này.

Trần Văn Sơn hỏi Sở Mai Nhiên: “Hải Phòng trừ cô ra, còn có ai phụ trách?”

“Vẫn là Lưu Vũ Tiến phụ trách, nếu là anh ta không ở đó mới do tôi phụ trách!”

“Các người ở Hải Phòng tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Tổng cộng 31 người!”

Triệu Hùng tỉ mỉ tính toán, ngày đó lúc đi “Long Hổ” giết chết mười mấy. Lần này ở “Đầm Kim Ngư Phủ” lại xử lý hết mười mấy, cho dù là mấy người chạy thoát cũng không xê xích gì nhiều.

Xem ra, thế lực Tây Giao ở Hải Phòng, trừ thế lực nhà họ Triệu ra, trên cơ bản cũng đã bị diệt gần hết. Nhưng chỉ cần Lưu Vũ Tiến trở về, tùy thời sẽ mang đến rất nhiều cao thủ.

Triệu Hùng trầm ngâm một lúc, hỏi Sở Mai Nhiên: “Người nằm vùng nhà họ Triệu là ai?”

“Triệu Khải...”

Sở Mai Nhiên vừa mới nói ra hai chữ, đột nhiên phun ra máu tươi, rồi ngã xuống bỏ mình.

Triệu Hùng tiến lên thăm dò hơi thở của Sở Mai Nhiên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, cô ta chết như thế nào?”

Trần Văn Sơn suy tư một chút rồi nói: “Nếu như tôi đoán không sai, Sở Mai Nhiên cũng trúng Tiêu Độc. Tây Giao chắc là dùng Tiêu Độc khống chế rất nhiều cao thủ.”

Ngay lúc Trần Văn Sơn nói chuyện với Triệu Hùng, sắc mặt Sở Mai Nhiên đã lặng lẽ phát sinh biến hóa.

Tiết Ân chỉ vào mặt Sở Mai Nhiên, mắt lộ ra vẻ kinh hãi, nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, anh mau nhìn mặt Sở Mai Nhiên!”

Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn nhìn sang Sở Mai Nhiên, chỉ thấy khuôn mặt vốn trẻ tuổi xinh đẹp của Sở Mai Nhiên trong nháy mắt già đi hơn mười tuổi, thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Ba người cũng không cách nào giải thích chuyện quái dị này.

“Cậu chủ, anh gọi điện thoại cho bác sĩ Hoa, có thể cô ấy biết được!” Trần Văn Sơn ra đề nghị với Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu, bấm điện thoại của Hoa Di.

Sau khi Triệu Hùng giải thích tình hình với Hoa Di, Hoa Di nói cho Triệu Hùng, đây là một loại Tiêu Độc “Cam Chung”. Lúc còn sống, dung mạo sẽ không xảy ra biến hóa gì. Nhưng thật ra, đại não trừ thần kinh ra sớm đã thành bị Tiêu Độc từng bước xâm chiếm. Người sau khi chết mới lập tức già đi.

Sở dĩ Sở Mai Nhiên nói đến tên người nằm vùng ở nhà họ Triệu sẽ chết là bị người ta trồng ký ức.

Đây là năng lực cao thủ “Thần bảng” mới có.

Sau khi nghe Hoa Di giải thích xong, Triệu Hùng bị kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Anh lại không phải kiêng kỵ “Tiêu Độc” mà là từ trong miệng Hoa Di xác nhận Tây Giao có cao thủ “Thần bảng” tồn tại.

Đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm!

Hoa Di nói cho Triệu Hùng, lúc xử lý thi thể phải mặc đồ cách ly. Nếu không, người thân thể tố chất kém rất dễ lọt vào tập kích của Tiêu Độc.

Triệu Hùng lập tức gọi điện thoại cho Tống Duy Miên của “Bệnh viện Bình Thái”, nói đơn giản tình hình với ông ta, để ông ta lập tức phái người mặc đồ cách ly đến kéo Sở Mai Nhiên đi hỏa táng.

Triệu Hùng phân phó Tiết Ân: “Tiết Ân, phải tránh đừng cho bất kỳ kẻ nào tới gần, cậu tự mình nhìn chăm chú một chút, cho đến khi Sở Mai Nhiên hoả táng xong!”

“Đã rõ!” Tiết Ân gật đầu.

Hơn hai mươi phút sau, một chiếc xe cứu thương của bệnh viện đi đến “Ngã Nguyệt Đàm!”

Tống Duy Miên sợ trên đường có sai sốt nên tự mình đến.

Nhìn thấy Sở Mai Nhiên chết thảm, nhân viên bệnh viện kém chút đã nôn ra.

Nhưng lúc ở bệnh viện, các loại ly kỳ tử vong cũng đã gặp nhiều.

Triệu Hùng âm thầm dặn Tống Duy Miên, đừng cho người lan rộng chuyện này ra ngoài. Để Tống Duy Miên lúc cần thiết cho nhân viên y tế chút phí bịt miệng.

Dù sao Sở Mai Nhiên đã hoàn toàn thay đổi, cũng không có ai có thể nhận ra cô ta được.

Mang Sở Mai Nhiên thi thể đi, Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, ngày mai anh muốn đi Vân Hương à?”

“Đúng!” Triệu Hùng gật đầu nói: “Chuyện này không thể kéo dài, cần phải mau chóng tiến hành!”

“Vậy Triệu Khải Nghĩa làm sao bây giờ?” Trần Văn Sơn hỏi.

“Lúc nữa bác sĩ Hoa qua đây! Tôi lo lắng nhất chính là Tiêu Độc trong người chú Ba sẽ phát tác. Nhưng mà dường như trong khoảng thời gian này bác sỹ Hoa đã nghiên cứu ra được một loại thuốc có thể tạm thời phong bế Tiêu Độc, trì hoãn ngày Tiêu Độc phát tác.”

“May là có bác sĩ Hoa, nếu không hậu quả không chịu nổi.”

“Đúng thế!” Triệu Hùng thở dài một cái nói: “Đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi cần phải đi Vân Hương. Việc này không thể trì hoãn nữa, cần phải mau chóng giải quyết chuyện nhà họ Triệu, có thể thoát khỏi kiềm chế của Tây Giao đối với nhà họ Triệu. Đến lúc đó, nữa diệt trừ nội gián nhà họ Triệu, liên thủ tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu cùng nhau đối phó Tây Giao. Tôi in tưởng có thể hoàn toàn đánh sập sản nghiệp của Tây Giao. Nếu như Tây Giao mất đi tài phú, thế lực của bọn họ cách thời gian tan rã cũng không xa.”

Triệu Hùng vỗ vỗ vai Trần Văn Sơn nói: “Đi thôi, Văn Sơn! Theo tôi đi xem chú Ba.”

Trần Văn Sơn “Ừ!” một tiếng, theo Triệu Hùng đi tới chỗ Triệu Khải Nghĩa.

Triệu Khải Nghĩa bị tra tấn không còn hình dáng, còn đang nặng nề ngủ.

Đợi một lúc, Hoa Di khoan thai đi tới.

Hoa Di thấy Triệu Khải Nghĩa còn đang ngủ, ý bảo Triệu Hùng không nên quấy rầy Triệu Khải Nghĩa.

Ba người đến ghế sa lông trong phòng khách hàn huyên.

Khoảng chừng hơn hai giờ chiều, Triệu Khải Nghĩa bởi vì đói bụng mới từ từ tỉnh lại.

Vẻ mặt ông ấy mờ mịt đánh giá xung quanh lẩm bẩm: “Tôi đang ở chỗ nào?”

Triệu Hùng nghe được động tĩnh, mang theo Trần Văn Sơn cùng Hoa Di đi tới, lên tiếng gọi: “Chú Ba!”