Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1313




Cuồng sư nheo mắt lại, đánh giá Triệu Hùng hỏi: "Cậu là ai?"

"Hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng."

"Vậy cậu muốn nói gì với tôi?" Cuồng sư lại hỏi.

Triệu Hùng thấy tên cuồng sư này cũng không tệ lắm, lòng mến mộ người tài lại nổi lên, nói: "Cuồng sư, chuyện của anh tôi đều đã nghe. Nếu không phải phẩm hạnh của anh không tệ, được hàng xóm láng giềng chung tay nói tốt, anh đã sớm bị phán tử hình rồi."

"Cậu điều tra tôi? Rốt cuộc là có ý gì?"

Triệu Hùng cười cười nói: "Anh là một tên đàn ông râu quai nón, tôi có thể có ý đồ gì với anh?"

"Vậy cậu đến tìm tôi, rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Cuồng sư, anh bị nhốt lâu như vậy, nhất định rất thèm muốn tự do bên ngoài nhỉ?"

"Hừ! Cậu có chuyện thì nói mau, có rắm thì thả mau!" Vẻ mặt cuồng sư trở nên không kiên nhẫn.

"Chỉ có Triệu Hùng tôi mới có thể nộp tiền bảo lãnh anh ra ngoài, nhưng tiền đề là, về sau anh phải làm việc cho tôi!"

"Cậu đi mơ giấc mộng xuân thu đi! Tôi sẽ không nghe lệnh bất kỳ kẻ nào!" Cuồng sư hừ lạnh một tiếng, trở lại giường tiếp tục đi ngủ.

Triệu Hùng nói: "Tôi có kiên nhẫn chờ anh trả lời, nếu như anh đã nghĩ thông có thể kêu trưởng giám ngục báo cho tôi bất cứ lúc nào! Trọng Ảnh, chúng ta đi thôi!"

Trọng Ảnh "vâng" một tiếng, liếc cuồng sư một cái, sau đó theo sau Triệu Hùng ra khỏi nhà giam.

Sau khi ra khỏi nhà giam quay về xe, Trọng Ảnh nói với Triệu Hùng: "Người được gọi là cuồng sư này, thật có cá tính!"

"Ánh mắt anh ta rất tỉnh táo, làm việc cũng kiên định, sẽ không bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác."

"Vậy anh cho rằng anh ta có chịu làm việc cho anh không?"

Triệu Hùng cười cười, nói: "Mỗi người đều hướng đến tự do, cuồng sư cũng không ngoại lệ. Nhưng tôi nghĩ, nếu anh ta ra ngoài cũng không phải vì tự do."

"Vậy là vì cái gì?"

"Anh ta bởi vì người nhà đã chết mà đại khai sát giới, phẩm hạnh không có chỗ chê. Nếu tôi không đoán sai, việc đầu tiên sau khi anh ta ra ngoài chính là đi bái tế cha mẹ mình. Chẳng qua, khi nào tên này có thể nghĩ thông suốt thật ra cũng không biết được. Đối với loại người này không thể ép buộc, phải để anh ta tự nghĩ thông mới được."

"Đi thôi! Chúng ta qua chỗ ông Thiên Trung ngồi một lát đi."

Triệu Húc dẫn theo Trọng Ảnh đến biệt thự vườn Lâm Mai của Trần Thiên Trung.

Đến chỗ Trần Thiên Trung, anh một mình gọi Trần Thiên Trung qua một bên nói chuyện, nói rằng kho báu của Triệu gia đã vào tay, kêu ông ta liên hệ người mua, tẩu táng số vàng bạc châu báu kia đi.

Mạng lưới quan hệ của Trần Thiên Trung cực rộng, với ông ta, tẩu táng số vàng bạc kia đi chỉ là chuyện như ăn một bữa sáng.

Triệu Hùng đã đếm kĩ số tài bảo kia, ước chừng có năm rương bạc quan, năm rương vàng nén, những rương khác đều là đồ cổ thời Tần, Hán, Đường, Tống.

Năm đó lúc Thẩm Vạn Tam phong quang, sớm đã phú khả địch quốc. Ngay cả khi hoàng đế Chu Nguyên Chương gặp phải vấn đề không đủ kinh phí cũng đều đi tìm Thẩm Vạn Tam vay tiền.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.

Thẩm Vạn Tam vẫn luôn kiêng kị Chu Nguyên Chương, cẩn thận làm việc thay ông ta, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc bị xử theo luật pháp! Cho nên trước khi gặp nạn đã chia một ít tài sản cho những gia tướng đã có công lớn đi theo mình, cũng chính là tổ tiên của năm đại gia tộc.

Tổ tiên của năm tộc này đã sớm xây dựng xong lăng mộ cho Thẩm Vạn Tam, tiến hành di dời phần lớn tài sản của ông ta vào, cùng với Thẩm Vạn Tam ngủ say trong lăng mộ.

Chỉ số tài bảo được chia này đã đủ cho năm đại gia tộc hưởng đủ vinh hoa phú quý. Nhưng đến cuối cùng người của năm gia tộc này vẫn không tránh khỏi sự truy sát của Am Cẩu.

Triều đại thay đổi cũng không thay đổi mối quan hệ nhân quả này.

Hiện tại kho báu của Triệu gia lại thấy được ánh mặt trời, như vậy tất phải gặp một trận gió tanh mưa máu nữa.

Những món đồ cổ này có giá trị liên thành, là thứ được một số nhà sưu tầm giàu có tranh nhau săn đón.

Triệu Hùng kêu Trần Thiên Trung có rảnh thì đến nhà anh một chuyến, nhìn số tài bảo kia một lần, kiếm ra được một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ để duy trì Tập đoàn Khải Thời của Triệu gia và ứng phó nguy cơ do bị Tây Giao liên thủ với tập đoàn Hùng Nhật liên thủ vây công.

Sau khi Trần Thiên Trung nghe xong ý tưởng của Triệu Húc, trầm ngâm một lúc mới nói: "Cậu chủ! Một khi số vàng bạc và đồ cổ này được đưa ra ánh sáng, tất sẽ khiến bọn Am Cẩu chú ý, nếu để bọn họ biết đến kho báu của Triệu gia, tôi lo ông chủ sẽ gặp nguy hiểm!"

Triệu Hùng nghe vậy thì hơi ngẩn ra.

Lời Trần Thiên Trung cũng có lý.

Sở dĩ Triệu Khải Thời không có chuyện gì là bởi vì luôn không để lộ chuyện kho báu của Triệu gia và hướng đi của chìa khóa ra ngoài. Một khi để Tây Giao biết được anh mở kho báu ra, Triệu Khải Thời thật sự có khả năng gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Chẳng qua là Triệu Khải Thời kêu Triệu Hùng đi mở món kho báu kia ra. Hơn nữa muốn đánh thắng trận chiến này, phần vốn to lớn này là không thể thiếu.

Cái này gọi là, binh mã chưa động, lương thảo đi trước!

Lúc cần dùng đến tiền mới lấy số vàng bạc đồ cổ này đi bán, nhất định là không làm được.

Trong lòng Triệu Hùng giãy dụa kịch liệt, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Mẹ Tần Uyển đã chết, đây là đả kích rất lớn với Triệu Hùng. Nhưng nếu lại mất đi cha Triệu Khải Thời, anh thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện này.

Nhưng hiện thực lại không cho phép anh có chuyện không dám nghĩ đến.

Lập tức phải đến Vân Giang, anh cần phải sắp xếp xong chuyện này trước khi đi.

Sau một hồi suy tư thật lâu, Triệu Hùng nói với Trần Thiên Trung: "Ông Thiên Trung, làm theo lời tôi đi! Tôi tin, ông ấy sẽ đồng ý để tôi làm như vậy."

Trần Thiên Trung cũng biết chỗ khó xử của Triệu Hùng, nhưng tình cảnh trước mắt cấp bách cần phải mau chóng quyết định mới được.

"Được! Vậy chuyện tẩu táng số vàng bạc này cứ giao cho tôi! Cậu chủ, cậu một mình đến Vân Giang phải cẩn thận đó! Nếu ông chủ thật sự gặp nạn, còn phải trông cậy vào cậu đi cứu ông ấy đấy."

"Tôi cũng không phải là đi một mình. Còn có bác sĩ Hoa và nhóc Kỳ, Niệm Tư." Triệu Hùng tỏ vẻ nhẹ nhàng, cười cười.

"Hy vọng cậu chủ có thể mang thuốc giải Tiêu độc về. Nếu không, Triệu gia vẫn sẽ phải chịu người chi phối, chính là liên lụy lớn nhất với cậu."

Triệu Hùng gật gật đầu, nói: "Yên tâm đi ông Thiên Trung! Tôi nhất định sẽ tìm được đời sau của Tiêu thuật."

Sáu giờ tối, khách sạn Thanh Hùng!

Hết chiếc siêu xe này đến chiếc siêu xe khác dừng lại trước của khách sạn Thanh Hùng.

Người đến đầu tiên chính là Tống Y Sa của Tân Thành.

Tống Y Sa mang theo cận vệ Mạnh Kiệt và lão Hắc, sau khi nhìn thấy nhóm người Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Trần Văn Sơn thì tiến lên chào hỏi nhiệt tình.

"Em trai xấu xa, lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho người ta?" Tống Y Sa trừng mắt nhìn Triệu Hùng một cái.

Trên mặt Triệu Hùng lộ vẻ xấu hổ, nói: "Chị Sa, không phải do em bận sao!"

"Thanh Tịnh, có phải em quản nói quá nghiêm hay không?" Tống Y Sa cố ý trêu chọc Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh cười xinh đẹp, nói: "Nếu để Triệu Hùng ở cùng người khác em còn không yên tâm. Nhưng là chị Sa đây lại khác, em mới không lo lắng đâu."

Những lời này vừa nói ra vừa có thể biểu hiện Lý Thanh Tịnh rộng lượng vừa có thể ám chỉ rằng quan hệ giữa Triệu Hùng và Tống Y Sa chỉ là quan hệ chị em bình thường.

Tống Y Sa là một cô gái thông minh, đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói, cười đáp: "Dù sao chị cũng là người cô đơn lẻ bóng, chờ Dao Châu và đứa bé trong bụng em lớn lên, chị sẽ về hưu chuyển qua ở với mấy đứa. Các em sẽ không thấy phiền chứ?"

"Chi đã đến chỗ chúng em ăn vạ rồi, chê chị phiền có tác dụng gì chứ? Hì hì, chị Sa, chỉ là nói giỡn với chị thôi. Hoan nghênh chị còn không kịp đấy!" Lý Thanh Tịnh duỗi tay ôm lấy thân thể đẫy đà của Tống Y Sa, kinh hô: "Chị Sa, hình như kích cỡ của chị lại lớn hơn rồi."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Y Sa đỏ lên, cười nói: "Thanh Tịnh, em còn nói chị. Không phải bản thân em cũng không nhỏ sao."