Trong ánh mắt Triệu Hùng có sát ý.
Nhưng lí trí nói cho anh biết không thể nào làm như vậy.
Một khi giết Lưu Vũ Tiến thì người nhà họ Triệu sẽ không còn đường sống.
Triệu Hùng đá một cái vào trên mông Lưu Vũ Tiến, đá bay anh ta ra xe mấy thước.
Không đợi Lưu Vũ Tiến đứng dậy từ dưới đất, Triệu Hùng lại lần nữa xông đến, lại tung một đòn nặng, đánh vào trên bụng Lưu Vũ Tiến.
Sau khi lại đánh ngã Lưu Vũ Tiến, Triệu Hùng nghiêm giọng hỏi Lưu Vũ Tiến: “Tại sao không đánh trả?”
Lưu Vũ Tiến cười lạnh một tiếng, nói: “Tao chỉ thích nhìn mày bị chọc giận thôi!”
Triệu Hùng đưa tay nhấc Lưu Vũ Tiến lên, giận dữ quát: “Thằng súc sinh! Triệu Niệm nó còn nhỏ như vậy mà mày cũng ra tay được. Thật là còn chẳng bằng súc sinh!”
Lưu Vũ Tiến liếm máu tươi trên khóe miệng, nhìn chằm chằm Triệu Hùng, nói: “Triệu Hùng, hôm nay nếu như mày không giết tao, tao sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần lên người người nhà họ Triệu! Tao chỉ hận mình đối với mày đã quá nhân từ, không lập tức giết mày. Đáng ra nên thải khí độc vào trong mật thất để cho mày chết ngạt!”
Chát!
Triệu Hùng lại giáng một cái tát khác lên trên mặt Lưu Vũ Tiến, lạnh giọng nói: “Lưu Vũ Tiến, chẳng lẽ mày quên tao đã không còn là người của nhà họ Triệu nữa rồi à?”
“Ha ha! Cái câu này của mày lừa gạt người khác thì được chứ không gạt được tao! Nếu như mày không phải là người của nhà họ Triệu thế tại sao không giết tao ngay đi?”
“Tao…”
“Bị tao nói trúng rồi chứ gì? Bởi vì mày không dám! Mày đang lo cho bố mày Triệu Khải Thời. Mày đang lo cho người nhà họ Triệu! Tao đoán là mày cũng biết cái gì đó nhỉ? Nhưng mà không sao, tao cũng chẳng ngại nói cho mày nghe. Người nhà họ Triệu chúng mày toàn bộ đều trúng Tiêu Độc. Mà thuốc giải chỉ có người nhà họ Lưu mới có. Mày mà dám giết tao, thì nhà họ Lưu tao sẽ tận diệt nhà họ Triệu của mày. Ha ha ha…”
Trần Văn Sơn nghe vậy cả kinh thất sắc.
Lúc này, anh ta mới biết Triệu Hùng vì sao lại không ra tay giết Lưu Vũ Tiến, hóa ra là vì cố kỵ người nhà họ Triệu.
Lúc này, Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Trí, Triệu Khải Tín dẫn theo Triệu Khang, Triệu Cao và Triệu Hằng từ xa chạy tới.
Vườn Hạnh Phúc và Đầm Kim Ngư Phủ cách rất gần.
Sau khi biết tin con trai Triệu Hùng và con gái Triệu Niệm rơi vào trong tay Lưu Vũ Tiến, mấy ngày nay ông ta đã già đi không ít.
Bên này Triệu Hùng mới vừa xuất hiện lại, dẫn theo người xông vào Đầm Kim Ngư Phủ thì bên kia, Triệu Khải Thời biết tin trước tiên.
Bỗng nhiên nghe được con trai Triệu Hùng chưa chết, Triệu Khải Thời kích động không thôi. Ông ta lo lắng Triệu Hùng tuổi trẻ kích động, làm ra tai họa, bấy giờ mới mang người nhà họ Triệu vội vàng chạy tới.
Thấy đám người Lưu Vũ Tiến bị nhóm Triệu Hùng quật ngã dưới đất nhưng Lưu Vũ Tiến không bị nguy hiểm đến tính mạng, lúc bấy giờ Triệu Khải Thời mới thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Vũ Tiến ngồi xếp bằng trên đất, dáng vẻ khá chật vậy. Thấy người nhà họ Triệu tới, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Ui! Hiếm thấy người tới đông đủ như vậy. Triệu Hùng, nếu như mày không giết tao thế thì tao sẽ biểu diễn cho mày xem một tiết mục nhé.” Vừa nói, liền huýt sáo.
Sau khi tiếng huýt sáo vang lên, Triệu Khải Tín cùng Triệu Khang, Triệu Cao, Triệu Hằng ôm bụng, xoay người té xuống đất.
Bốn người nằm dưới đất không ngừng lăn lộn kêu thảm. Dáng vẻ đau đến muốn chết.
Triệu Hùng đã từng thấy Tiêu Độc lúc phát tác sẽ lợi hại đến mức nào, anh bước lên nắm lấy cổ áo Lưu Vũ Tiến, nghiêm nghị quát lên: “Mau đưa thuốc giải Tiêu Độc ra đây!”
“Không phải anh có một bác sĩ rất lợi hại hay sao? Có thể tới nhờ cô ta chữa cho. Nói thật cho anh, trên đời này người có thể giải Tiêu Độc ngoại trừ người nhà họ Lưu tôi ra thì chẳng còn ai khác nữa đâu. Cho nên, độc này không có cách giải.” Lưu Vũ Tiến đắc ý cười ha hả, nói.
Nếu không phải là Hoa Di nói với Triệu Hùng là lúc cô ấy đến Vân Hương gặp và chơi chung với đôi chị em gái Kim Châu, Ngân Châu thì chút nữa anh đã tin câu chuyện hoang đường của Lưu Vũ Tiến.
Triệu Hùng quay đầu liếc mắt nhìn chú sáu Triệu Khải Tín, Triệu Khang, Triệu Cao và Triệu Hằng đang không ngừng lăn lộn dưới đất. Anh nói với Lưu Vũ Tiến: “Lưu Vũ Tiến, hôm nay tao tạm bỏ qua cho mày. Nhưng mày nhớ đấy cho tao, mạng mày Triệu Hùng tao sẽ lấy!”
Triệu Hùng đi đến bên người Triệu Khải Thời, nói: “Niệm đang ở chỗ của tôi, tôi đã đưa con bé đi cứu chữa. Cái tôi nợ ông cũng đã trả cho ông!”
Triệu Khải Thời cũng chỉ gật đầu một cái, không có lên tiếng nói gì. Trong ánh mắt nhìn con trai Triệu Hùng tràn đầy thần sắc tán dương.
Con trai thật trưởng thành rồi!
“Văn Sơn, chúng ta đi!” Triệu Hùng lên tiếng nói với Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn vội vàng gọi Tiết Ân, Sói đen cùng bốn anh em nhà họ Mã theo Triệu Hùng vội vàng rời khỏi nơi này.
Sau khi Lưu Vũ Tiến đợi Triệu Hùng đi rồi mới đến trước mặt Triệu Khải Thời, tát một cái lên mặt ông ta, lạnh giọng nói: “Triệu Khải Thời, con trai ông đánh tôi thì tôi sẽ trả lại tất thảy trên người người nhà họ Triệu mấy người. Lập tức ra tay đối phó với tập đoàn Hùng Dương cho tôi. Tôi muốn cho thằng Triệu Hùng biến thành một thằng nghèo rớt mồng tơi. Để xem sau khi nó không còn tiền thì đấu với tôi kiểu gì?”
Triệu Khải Thời đứng ở đó, không hề động đậy, nói với Lưu Vũ Tiến: “Ác giả ác báo! Nhà họ Lưu các người sớm muộn cũng sẽ bị ông trời trừng phạt.”
“Ông trời? Ha ha ha!” Gương mặt của Lưu Vũ Tiến trở nên dữ tợn, nói: “Tôi đã nói với ông từ sớm rồi. Nhà họ Lưu chúng tôi chính là trời! Bắt đầu từ hôm nay, nhất cử nhất động của nhà họ Triệu các người tôi theo dõi gắt gao. Đừng hòng giở trò qua mặt tôi! Nếu để cho tôi phát hiện ai trong các người dám len lén báo tin cho thằng Triệu Hùng đó, tôi sẽ chặt tay chặt chân của người đó ném cho chó ăn. Đây là thuốc giải, dẫn người cút đi cho tôi!”
Lưu Vũ Tiến từ trên người móc ra mấy viên thuốc giải, ném vào mặt Triệu Khải Thời.
Triệu Khải Thời khom người đang muốn nhặt thuốc giải thì bị Lưu Vũ Tiến đạp một cước ngã trên đất.
“Anh!”
Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Trí vây lại.
Lưu Vũ Tiến trừng mắt, quát lên với mấy anh em nhà họ Triệu: “Làm gì? Không muốn sống nữa à? Cút hết cho tôi, nơi này không có chuyện của các người nữa. Nếu không tôi cũng sẽ làm cho Tiêu Độc phát tác trên người mấy người đó.”
Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Trí vừa nghe, ai nấy liền lập tức kinh sợ!
Bọn họ thật không muốn nếm mùi Tiêu Độc phát tác. Cái cảm giác muốn sống không được muốn chết chẳng xong đó đơn giản là quá đau khổ.
Lưu Vũ Tiến dùng một cước đá bay Triệu Khải Thời ra ngoài.
Triệu Khải Thời tuổi tác đã lớn, một cước kia của Lưu Vũ Tiến cứ như cướp nửa cái mạng của ông ta.
Lưu Vũ Tiến đi đến gần Triệu Khải Thời, một cước đạp lên trên ngực Triệu Khải Thời, mắt lộ vẻ hung ác, nói: “Con trai ông đối xử với tôi như vậy đấy. Tôi đây, chỉ là hoàn trả lại thôi. Triệu Khải Thời, lần sau khuyên nhủ con trai ông lúc làm việc đừng có mà kích động. Phải dùng đầu óc một chút!”
“Ha ha ha ha!...” Lưu Vũ Tiến phun một cái vào mặt Triệu Khải Thời, quay người trở vào nhà.
Triệu Khải Nhân cùng Triệu Khải Trí vội vàng đến bên người Triệu Khải Thời, đỡ ông ta từ dưới đất dậy.
“Anh, anh sao rồi?” Triệu Khải Thời quan tâm dò hỏi.
“Anh không sao!” Triệu Khải Thời cố nén đau đớn trên người, lắc đầu một cái.
Triệu Khải Nghĩa nhặt thuốc giải trên đất lên, đút cho Triệu Khải Tín, Triệu Khang, Triệu Cao và Triệu Hằng.
Phòng khám của Hoa Di!
Khi Trần Văn Sơn lái xe đưa Triệu Hùng đến, Triệu Hùng vội vàng chạy đến phòng cấp cứu.
Mới vừa vào tới, chỉ thấy Hoa Di đặt tay lên miệng, làm động tác “suỵt”.
Hoa Di khẽ mỉm cười, nói: “Nhỏ giọng dùm một chút! Niệm đang ngủ.”