Lục Tiểu Xuyên suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy có lý!
Trên thế giới này chỉ có Lưu Vũ Tiến cùng với Lục Tiểu Xuyên hai người này biết nhau là Triệu Hùng bị giam trong mật thất. Đám người Trần Văn Sơn kia sao có thể biết tin này được?
“Cậu chủ, vậy cậu nói xem bọn họ ở chỗ đó đào đường ống nước làm gì? Không phải là muốn đào đường vào chứ?”
“Ha ha ha ha!” Lưu Vũ Tiến phá ra cười: “Tiểu Xuyên à, Tiểu Xuyên ơi! Cũng chỉ có mình anh nghĩ được thế! Chỉ cách có mấy trăm mét thôi, anh có nghe được tiếng máy đào không? Chẳng lẽ bọn họ đào tay à? Ngoài ra, sao mà bọn họ biết được căn nhà này có hầm phía dưới chứ? Đừng có tự mình hù mình! Anh phái người đi nhìn xem một chút, có phải đám người Triệu Hùng đang ở vùng gần đây theo dõi hay không?”
Lục Tiểu Xuyên đáp một tiếng, phái người ra ngoài kiểm tra một phen.
Kết quả, giống hệt như Lưu Vũ Tiến suy đoán, trừ Trần Văn Sơn ở gần đây ra thì còn phát hiện được Tàn Kiếm và bốn anh em nhà họ Mã.
Khi Lục Tiểu Xuyên báo cáo lại kết quả này cho Lưu Vũ Tiến, Lưu Vũ Tiến đắc ý nói: “Thấy chưa? Tôi nói chúng chỉ mượn danh là sửa đường ống nước mà lén theo dõi chúng ta ở gần đây mà thôi! Nhất định là lần trước lục soát một lần, chưa từ bỏ được ý định cho nên theo dõi chúng ta suốt ngày đấy.”
“Vậy có cần cho chúng biết lễ độ không?” Lục Tiểu Xuyên hỏi.
“Trước không cần! Cứ để cho bọn chúng theo dỏi đi. Dù sao người bị chơi đùa cũng là bọn chúng. Chúng ta cứ đợi quân địch mệt mỏi rồi hãy tấn công. Vẫn là nghiên cứu tiếp xem nên tiến hành bước tiếp theo thế nào đi thì hơn. Đúng rồi, khi nãy Trần Văn Sơn không nhận ra anh chứ?”
“Có thể vậy!” Lục Tiểu Xuyên nhíu mày, nói: “Cái tên Trần Văn Sơn này thận trọng kín đáo, được cả nước khen ngợi là đệ nhất thám tử. Tôi có thể giấu được người khác nhưng chưa chắc giấu được anh ta.”
“Vậy sắp tới anh đừng ra ngoài. Thừa dịp Triệu Hùng này không ở đây, tôi sẽ điều thêm một ít nhân thủ tới!” Lưu Vũ Tiến nói.
“Cũng tốt!” Lục Tiểu Xuyên gật đầu một cái.
Trong phòng giam, Triệu Hùng cố hết sức để giữ cho em gái Triệu Niệm được nghỉ ngơi.
Ước chừng khoảng bốn giờ, thì lại truyền nội lực cho con bé một lần để con bé tỉnh lại.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy cũng không biết đã qua được bao lâu!
Triệu Hùng bởi vì đút máu tươi cho Triệu Niệm, cơ thể trở nên càng lúc càng yếu ớt.
Nếu như không phải dùng máu tươi đút cho Triệu Niệm uống thì Triệu Hùng ngồi luyện Dịch Cân Kinh ít nhất cũng có thể duy trì được bảy, tám ngày hẳn chẳng phải là vấn đề gì lớn. Nhưng có điều máu trong cơ thể người là có hạn, sau khi mất máu, sắc mặt Triệu Hùng trở nên tái nhợt.
Cứ tiếp tục như vậy thì Triệu Hùng tốt đa chỉ có thể chống đỡ được bốn, năm ngày. Cũng không biết trong vòng bốn, năm ngày này có thể có cứu viện hay không?
Nếu như anh chết, con sẽ thế nào? Vợ phải làm sao?
Triệu Hùng trong đầu nghĩ đến vợ và con rất nhiều.
Hai đứa bé trai sinh đôi trong bụng Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng còn chưa được thấy hai đứa bé chào đời.
Không được!
Anh không thể chết được.
Lúc suy nghĩ của Triệu Hùng rơi xuống vực thẳm, anh lần nữa lại có ý chí sinh tồn mãnh liệt.
Triệu Hùng không suy nghĩ vớ vẩn nữa. Lúc không có chuyện gì làm thì luyện Dịch Cân Kinh, bắt đầu tĩnh tâm dưỡng khí, giữ thể lực.
Lúc trước luyện Dịch Cân Kinh, Triệu Hùng luôn có cảm giác nơi đan điền ở bụng rất nhanh trở nên được dồi dào. Giống như đan điền là một cái túi đựng, chỉ có thể đựng được bấy nhiêu nội lực mà thôi. Nhưng do không ngừng tu luyện Dịch Cân Kinh, anh dần dần phát hiện, sức chứa của đan điền mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Chỉ cần có thể xóa bỏ được giới hạn ở đan điền thì vị trí đan điền nơi cất giữ nội lực của cơ thể con người, thì chỗ đó sẽ biến thành một hồ nước ấm. Khi cần dùng cứ mặc sức lấy, dùng không hết.
Phát hiện này không khỏi làm cho Triệu Hùng mừng rỡ như điên. Trừ việc đút máu cho em gái Triệu Niệm, toàn thời gian Triệu Hùng đều vùi đầu luyện nội công Dịch Cân Kinh.
Đã qua hai ngày, Ngô Thừa Cảnh làm việc không ngừng nghỉ, khoảng cách với mục tiêu chỉ còn có năm mươi mét ngắn ngủi.
Khoan hãy nói, Ngô Thừa Cảnh chỉ dùng có một cái xẻng Lạc Dương, nhưng cái đường hầm mà anh ta đào vừa nhanh lại vừa ngay ngắn. Ở sau còn có công nhân mà Trần Văn Sơn thuê giúp vận chuyển đất bùn.
Nông Tuyền thấy Ngô Thừa Cảnh mệt đến ngất ngư, vốn định đào giúp nhưng mới đào được mấy cái, đất phía trên liền sập xuống.
Ngô Tuyền lấy cái xẻng Lạc Dương từ trong tay Nông Tuyền lại, cười nói: “Nông Tuyền, hay cứ để tôi đi! Đánh nhau thì cậu thạo, chứ chuyện đào lỗ tìm cơ quan này, cậu không được như tôi.”
“Cậu còn chịu đựng được à?” Nông Tuyền thật thà hỏi.
“Yên tâm! Dù tôi có không ngủ không nghỉ thì cũng phải cứu anh Triệu ra!” Ngô Thừa Cảnh liếc mắt nhìn hai tay ngâm sũng nước.
Đã lâu không làm việc này nữa. Vết chai sần trước kia cũng phai đi, lại sắp kết thành một tầng chai sạn mới rồi.
Nếu không phải Triệu Hùng ra tay cứu Ngô Thừa cảnh và em gái Ngô Bích Cầm thì hai anh em anh ta hãy còn đang sống một cuộc sống thê thảm. Cho nên, đừng thấy Ngô Thừa Cảnh ham mê bài bạc, anh ta đối với Triệu Hùng là thật sự cảm kích.
Nông Tuyền hỏi Ngô Thừa Cảnh: “Ngô Thừa Cảnh, còn bao lâu mới đào xong?”
Ngô Thừa Cảnh mệt mỏi, thở hổn hển, ảo não nói: “Còn hơn nửa ngày nữa! Các người giúp tôi làm tốt việc chuẩn bị là được, tự tôi làm nốt.”
Chỉ thấy Ngô Thừa Cảnh cầm xẻng Lạc Dương, xúc đất thật nhanh.
Xẻng Lạc Dương trong tay Ngô Thừa Cảnh nhẹ nhàng vô cùng. Một xẻng rồi lại một xẻng xúc đất bùn, rồi bị Ngô Thừa Cảnh ném về phía sau.
Nông Tuyền ở bên cạnh chỉu huy công việc, không ngừng chuyển từng thúng từng thúng đất bùn ra ngoài.
Trong phòng giam!
Triệu Niệm càng lúc càng yếu ớt vô lực.
Triệu Hùng ôm Triệu Niệm vào trong ngực, nói với Triệu Niệm: “Niệm, em phải kiên cường! Sau khi rời khỏi đây, anh sẽ đưa em đi ăn ngon.”
“Anh! Em hình như sắp không được rồi. Nhưng em rất vui, vì em có anh… Anh!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Niệm hiện lên một nụ cười thê lương.
“Sẽ không đâu! Chúng ta nhất định có thể ra ngoài!”
“Anh! Anh đừng dùng máu mình đút cho em nữa. Anh giúp em tìm mẹ, đừng giận bố nữa, đừng ghét em, ghét mẹ em nữa, được không?”
“Anh…”
Triệu Hùng do dự một chút, gật đầu một cái, nói: “Anh đồng ý với em. Không hung dữ với bố nữa, cũng sẽ không hung dữ với mẹ em nữa.”
“Anh đúng là một người anh… Tốt! Em thích Dao… Dao Châu, muốn được làm bạn với… Dao Châu…”
Triệu Niệm gắng gượng nói xong câu nói sau cùng, cái đầu nhỏ gục xuống, hôn mê.
“Niệm! Niệm!” Triệu Hùng không ngừng lay gọi Triệu Niệm trong ngực mình.
Anh lại một lần nữa đỡ Triệu Niệm dậy, dùng đầu gối đỡ lưng Triệu Niệm, chuyển nội lực đến trong cơ thể Triệu Niệm. Nhưng Triệu Niệm ngoài một chút hô hấp mỏng manh ra, nội công đã không có chút tác dụng khởi sắc nào với Triệu Niệm.
Triệu Niệm đã sốt cao mấy ngày liền rồi. Đứa bé còn nhỏ, có thể kiên trì được đến bây giờ toàn bằng Triệu Hùng dùng nội lực cùng máu tươi giữ mạng cho con bé.
Triệu Hùng biết, em gái Triệu Niệm đã đến lúc đèn cạn dầu rồi.
Nếu em gái Triệu Niệm chết, thì người tiếp theo chính là anh rồi.
Tuyệt vọng! Không cách nào thoát!
Chính ở giờ phút này, Triệu Hùng mới thực sự ngẫm lại.
Anh dù như có gia tài kếch sù thì có ích lợi gì? Dù có võ công cái thế cũng có ích lợi gì?
Người, chỉ khi còn sống, quý trọng tất cả trước mắt thì nhân gian thế mới đáng giá!
Nước mắt của Triệu Hùng không kiềm được mà chảy đầy mặt, lẩm bẩm nói: “Thanh Tịnh, anh thật có lỗi với em và con! Anh biết, em và con ở nhà chờ anh về. Nhưng lần này, anh thất hứa rồi!”
Ngay lúc này, bên tai bỗng nghe tiếng xới đất xào xạc. Sau đó, giọng Nông Tuyền truyền đến: “Ngô Thừa Cảnh, còn bao lâu nữa?”
“Nhanh! Chắc sắp đến rồi!”
Nông Tuyền nhạo báng Ngô Thừa Cảnh: “Về đổi tên đi nhá! Ngô Thừa Cảnh! Ngô Thừa Cảnh! Đào cái lỗ mãi chẳng xong! Thật đúng là thừa!”
“Anh Tuyền, tôi cũng sắp mệt chết rồi! Cậu bớt nói đi một chút đi!”
Triệu Hùng nghe được thanh âm của Nông Tuyền và Ngô Thừa Cảnh, vui mừng quá đỗi, đi theo tiếng động đến một chỗ trong phòng giam, không kìm được mà la lên: “Tôi ở đây! Tôi ở đây!”