Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1278




Sau khi thấy Kim Trung và Mã Bá Lộc rời đi, Triệu Hùng vẫy tay gọi

Nông Tuyền và những người khác nhanh chóng lên xe đi theo Triệu Hùng. Hai chiếc

ô tô lao đi nhanh trong đêm bất chấp cơn mưa lớn, thỉnh thoảng lại lao vào

vài vũng nước bắn tung tóe. Cuối cùng xe cũng cũng đến Vườn Hạnh Phúc, nơi mà

nhà họ Triệu ở, dừng lại ở một góc khuất.

Chỗ Lưu Vũ Tiến ở được gọi là Đầm Kim Ngư Phủ, chỗ đó và Vườn Hạnh

Phúc cùng treo hai chữ “Hạnh phúc, Ngư phủ”, nhưng là hai khu biệt thự khép kín

riêng biệt. Hai nơi cách nhau không xa, khoảng tám trăm mét.

Triệu Hùng và mọi người nhanh chóng thay y phục ban đêm, Nông

Tuyền lo lắng hỏi: 

“Cậu chủ, khi nào thì hành động?”

“Không cần vội, hai giờ sáng chúng ta sẽ ra tay!”

“Hai giờ sáng? Chúng ta rảnh rỗi làm gì bây giờ?”

“Đi ngủ!”

Triệu Hùng nói xong liền gửi đi một tin nhắn cho Sói Đen. Sau đó

lấy chiếc mũ đang đội trên đầu chụp xuống mặt. Nông Tuyền muốn cùng mọi người

tán gẫu một chút, nhưng khi nhìn thấy Trọng Ảnh và Tiết Ân đã ngủ say, cậu đơ

người ra cảm thấy thực sự nhàm buồn chán rồi cũng dần nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Một rưỡi sáng, Triệu Hùng tỉnh dậy trước.

“Trọng Ảnh!” Triệu Hùng gọi.

Trọng Ảnh “Ừ" một tiếng rồi hỏi "Có chuyện gì vậy?”

“Cậu đi tìm hiểu một chút tình hình ở Đầm Kim Ngư Phủ đi! Đừng

hành động gì hấp tấp, nhớ quay về gặp tôi báo cáo.”

“Rõ!”

Trọng Ảnh mở cửa xe, nhún chân nhẹ một chút thì thân thể như bay

lên rồi nhanh chóng biến mất trong đêm mưa. Trời đã mưa hơn nửa đêm và không có

dấu hiệu ngừng lại. Triệu Hùng lấy điện thoại di động ra xem dự báo thời tiết.

Dự báo thời tiết nói năm giờ sáng mưa sẽ dứt.

Không lâu sau, Trọng Ảnh đã quay trở lại.

“Thế nào rồi?” Triệu Hùng hỏi Trọng Ảnh.

“Chỉ có nhân viên an ninh thông thường đang canh gác, không thấy

có đội cao thủ nào.” Trọng Ảnh nói.

Triệu Hùng đưa ảnh Triệu Niệm cho mọi người xem và nói:

“Tôi đã báo Trần Văn Sơn chuẩn bị đến tiếp ứng cho chúng ta. Tiết

Âm cùng Trọng Ảnh đi nghe ngóng xem Triệu Niệm có bên trong đó không? Một khi

bị phát hiện, nhất thiết không được quá hiếu chiến. Nông Tuyền và Sói Đen bên

ngoài chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng. Đến lúc đó, Tiết Ân và Trọng Ảnh nếu như có

thể dẫn dụ đám an ninh đi, tôi sẽ vào thám thính thêm lần nữa!”

Trong số những người ở đây, võ công của Triệu Hùng là cao cường

nhất. Triệu Hùng là người tài cao gan lớn, căn bản là không hề sợ đám

"cao thủ" mà Lưu Vũ Tiến dẫn đến.

“Mục đích của chúng ta là giải cứu Triệu Niệm! Nếu ai cứu được con

bé thì huýt sáo lên ra hiệu. Mọi người nghe rõ chưa?”

“Đã rõ!” Mọi người đồng lòng gật đầu.

“Bất kể có cứu được Triệu Niệm ra không, ba giờ ba mươi phút chúng

ta nhất định phải rút lui. Mọi người chỉ có một tiếng rưỡi!”

“Rõ!”

“Xuất phát!”

Sau khi Triệu Hùng ra lệnh, mọi người giẫm lên những vũng nước mưa

nhanh chóng biến mất như những bóng ma trong màn đêm, hướng về phía Đầm Kim Ngư

Phủ mà lao băng băng tới. Khi đến Đầm Kim Ngư Phủ, Tiết Ân dẫn đầu trèo qua

tường rào đột nhập vào khu biệt thự.

Thấy đèn trong phòng an ninh sáng, Tiết Ân thuận tay rút một viên

ngói ném về phía cửa phòng an ninh. Nhân viên an ninh thấy có động tĩnh liền mở

cửa và bước ra ngoài. Tiết Ân lấy đà nhẹ một cái người đã lao tới nơi. Nhân

viên an ninh đi qua bên này kiểm tra lại, chỉ thấy một bóng đen, anh ta chưa

kịp phản ứng đã bị đánh vào gáy một phát, sau đó ngã lăn ra đất.

Mưa to lại có gió lớn khiến cánh cửa phòng an ninh lay qua lay lại

phát ra những tiếng “cọt kẹt!”

Phòng an ninh còn một người nữa, thấy người gác cùng mình đã đi

đâu mất dạng. Kiểm tra camera an ninh thì thấy người đó đang nằm trên đất.

“Hoa Tử!” Một nhân viên an ninh khác vội vàng chạy ra.

Anh ta vừa đưa tay kiểm tra xem người gác cùng còn thở không thì

lại bị một đòn vào gáy như vậy, ngã gục vào người đang nằm trên đất. Sau đó

Tiết Ân kéo cả hai vào phòng an ninh, anh ta rút nguồn màn hình camera giám

sát. Với kỹ năng của anh ta, hai người an ninh này phải mất ít nhất hai tiếng

đồng hồ mới có thể tỉnh lại.

Tiết Ân nhảy lên tường rào lần nữa hướng về phía Trọng Ảnh vẫy

tay. Trọng Ảnh đạp chân vào tường một cái phóng người "Vèo!" một cái

qua bức tường cao và tiến vào trong Đầm Kim Ngư Phủ. Tiết Ân và Trọng Ảnh đã

đột nhập vào Đầm Kim Ngư Phủ, Triệu Hùng ra lệnh cho Nông Tuyền và Sói Đen

chuẩn bị sẵn sàng để tiếp ứng. Anh nhẹ nhàng đạp chân một cái xuống đất cả

người nhẹ nhàng bay qua bức tường cao. Sau khi vào trong Đầm Kim Ngư Phủ, đầu

tiên Triệu Hùng cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Mưa đang ngớt dần,

không ảnh hưởng chút nào đến hành động của bọn họ.

Triệu Hùng và mọi người mặc trên người bộ y phục hành động ban

đêm, chất liệu tương tự như áo chống gió, cũng là loại có khả năng chống mưa

ướt.

Ba người họ lợi dụng bóng tối để di chuyển, yểm trợ lẫn nhau thẳng

hướng biệt thự xông tới.

Tiết Ân và Trọng Ảnh lần lượt tìm kiếm trước và sau từng căn

phòng, đột nhiên đèn trong biệt thự bật sáng. Triệu Hùng lấp trong bóng tối

quan sát, chỉ thấy một bóng người đang mau chóng đi ra phía ngoài. Triệu Hùng

nhận ra bóng người đó là Trọng Ảnh, lẽ nào đã bị phát hiện ra tung tích rồi.

Trước đó, Triệu Hùng cùng Tiết Ân và Trọng Ảnh đã giao hẹn với nhau rằng một

khi bị phát hiện sẽ tìm cách dẫn dụ đám cao thủ ra ngoài để những người khác

hành động. Bên ngoài, Nông Tuyền và Sói đen đang chuẩn bị sẵn sàng để tiếp ứng.

Ngược lại  Triệu Hùng lại không hề lo lắng cho an nguy của Trọng Ảnh và

Tiết Ân. Nhìn thấy có ba người đang đuổi theo Trọng Ảnh, Triệu Hùng nấp ở một

bên, nhìn thấy đèn bên trong của hai biệt thự đều sáng lên. Anh không xuất hiện

ngay lập tức mà tiếp tục ẩn mình trong bóng tối. Cánh cửa một căn biệt thự mở

ra, Lưu Vũ Tiến dẫn người từ trong biệt thự đi ra.

Nhìn thấy Lưu Vũ Tiến, Triệu Hùng mừng thầm trong lòng.

Lưu Vũ Tiến nói với đám người xung quanh: 

“Đi lục soát những nơi gần đây xem có đồng bọn của bọn chúng

không?”

Đám người đứng bên cạnh Lưu Vũ Tiến lần

lượt lái xe rời đi

Tiết Ân thấy Lưu Vũ Tiến đang dẫn đầu đám người kia rời đi, anh liền hướng về phía Lưu Vũ Tiến mà lao thẳng vào. Lúc này, có một bóng người từ trong nhảy ra ngoài.

Triệu Hùng không phải đang nắm giữ vị trí số một của Thiên bang sao? Khi còn theo học công phu ông Khổng, ngày nào cũng ra ngoài tập luyện lúc nửa đêm, anh đã sớm luyện được một cặp mắt có thể nhìn thấu vận vật trong bóng đêm.

Bóng dáng người này nhìn đặc biệt quen thuộc. Anh tưởng rằng đó là Lục Tiểu Xuyên, nhưng lại là gương mặt một người đàn ông bình thường.

Anh đâu biết rằng Lưu Vũ Tiến, Lục Tiểu Xuyên và đám người đó sớm đã có sự chuẩn bị như vậy. Lục Tiểu Xuyên mặc dù không dùng thuật hóa trang nhưng trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ 3D. Triệu Hùng ở cách khá xa, không nhìn rõ được những chi tiết nhỏ, căn bản không nhận ra được. Lục Tiểu Xuyên cố tình không sử dụng tuyệt kỹ phi dao, khi Tiết Ân lao tới Lưu Vũ Tiến, anh ta nhanh chóng nhào ra chỗ Tiết Ân. Một tiếng "Bùm!" vang lên, Lục Tiểu Xuyên và Tiết Ân cùng tung ra một đòn.

Với một đòn này, cả hai đều sử dụng tới tám phần công lực. Lục Tiểu Xuyên chỉ lùi về phía sau một bước, nhưng Tiết Ân phải lùi lại tới ba bước mới có thể giữ chắc được bước chân của mình.

Công phu của hai người họ phân chia cao thấp rõ ràng!

Ngay cả Triệu Hùng khi nhìn thấy cũng thầm kinh ngạc, không nghĩ rằng bên cạnh Lưu Vũ Tiến lại có những cao thủ lợi hại như vậy.

Không phải Tiết Ân là người xếp thứ sáu mươi trong danh sách Thiên bang sao? Vậy mà Người này có thể một đòn mà đẩy lui được Tiết Ân. Anh ta chỉ lùi lại một bước nhỏ mà Tiết Ân phải lùi ba bước to, ít nhất anh ta cũng phải đứng đầu top hai mươi của danh sách Thiên bang.

Tiết Ân nghe theo lời của Triệu Hùng, không lựa chọn hiếu chiến. Anh ta xoay người, nhanh chóng chạy ra ngoài. Lưu Vũ Tiến hét lên ra lệnh: “Các người ở lại đây canh giữ, bọn ta sẽ đuổi theo!”

Lục Tiểu Xuyên và Lưu Vũ Tiến kẻ trước người sau, cấp tốc đuổi theo Tiết Ân!

Triệu Hùng đang nấp trong bóng tối, thấy Lưu Vũ Tiến mang người cao thủ kia rời đi thì mừng thầm trong lòng. Nhưng ai ngờ rằng, Lưu Vũ Tiến lường trước Triệu Hùng sẽ tự mình đến cứu Triệu Niệm nên đã sớm bày ra thiên la địa võng.