Lưu Vũ Tiến nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh đừng làm bậy. Nhà họ Triệu của anh...”
Lời còn chưa nói xong, chỉ kịp thấy Triệu Hùng khẽ di chuyển.
Triệu Hùng sử dụng cuồng vân bộ pháp, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Thi Sinh đứng cách đó vài mét.
Lưu Vũ Tiến nhanh mắt nhận ra không ổn, vươn tay kéo Thi Sinh, cả hai lùi về phía sau mấy bước.
Hai bóng người lập tức xông lên.
Một trong số đó là Hạ Công Hào, cao thủ hạng nhất của nhà họ Thi.
Lần đầu tiên gặp Thi Sinh, Triệu Hùng đã có cơ hội giáp mặt Hạ Công Hào, tuy nhiên lần đó không nhìn rõ vì hắn ta đội một chiếc mũ bóng chày.
“Tránh ra!”
Triệu Hùng tức giận gầm vang một tiếng, vung tay đấm vào ngực Hạ Công Hào.
Hạ Công Hào và người còn lại cùng nhau đỡ một chiêu của Triệu Hùng. Ngay khi cú đấm tiếp xúc tới cơ thể, cả hai người đều bị một nguồn lực mạnh mẽ đánh văng ra xa.
Hai người vô cùng kinh ngạc, nhưng lại cùng nhau một lần nữa xông lên.
Lưu Vũ Tiến bảo vệ Thi Sinh và nói: “Đi thôi!”
Thi Sinh cũng biết được sức mạnh của Triệu Hùng, thấy Triệu Hùng muốn đánh hắn, đương nhiên hắn không muốn ở lại chịu trận. Bị Lưu Vũ Tiến kéo đi, hắn cũng chạy như điên thẳng một đường.
Thấy Hạ Công Hào và tay thuộc hạ đồng thời xông thẳng về mình, Triệu Hùng rút dây lưng Rồng Lân đang quấn quanh eo ra, trực tiếp thực hiện chiêu thức cửu long tiên pháp trong liên hoàn tiên.
Triệu Hùng liên tiếp quất roi về phía Hạ Công Hào.
Nhìn thấy chiêu thức của Triệu Hùng mạnh như vũ báo, nhất thời không thể đến gần, Hạ Công Hào có chút hoảng loạn. Cát bị quất trúng bắn lên rào rào, đập vào người Hạ Công Hào và tên đồng bọn.
Lúc trước, Hạ Công Hào thực không để Triệu Hùng vào mắt. Chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, có thể lợi hại đến thế nào? Nhưng sau khi trực tiếp giao đấu mới biết, thực lực của Triệu Hùng thực sự quá cao. E rằng chỉ có ba người đứng đầu thiên bảng mới có thể đánh anh tới mức không thể có sức phản kháng.
Sau khi thành công đẩy hai người Hạ Công Hào ra xa, chỉ nghe thấy “đinh” một tiếng, Triệu Hùng đã nhanh chóng đuổi theo Lưu Vũ Tiến và Thi Sinh.
Ngay khi Lưu Vũ Tiến và Thi Sinh chuẩn bị lên xe, bọn họ vừa nghe thấy tiếng “bang” vang lên thì nhận ra Triệu Hùng trong tay cầm dây Rồng Lần kéo cửa xe lại.
Tức khắc, cửa xe bị kéo văng ra ngoài.
Không chỉ Lưu Vũ Tiến và Thi Sinh vô cùng kinh hãi trước cảnh này, mà ngay cả Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu cũng bị một màn này làm cho sửng sốt.
Kim Trung cũng biết sau khi khôi phục nội công, kỹ năng của Triệu Hùng đã mạnh lên nhiều, nhưng mạnh tới mức này thì thực sự khó mà tin được.
Lưu Vũ Tiến giữ Thi Sinh đằng sau, dùng tay không đỡ đai Rồng Lân của Triệu Hùng.
Tay anh ta vừa mới nắm vào roi Rồng Lân, một nguồn năng lực rất mạnh đã đánh bật anh ta ra.
Triệu Hùng hô lên một tiếng, nháy mắt đã đứng bên cạnh Lưu Vũ Tiến và Thi Sinh.
Lưu Vũ Tiến vung tay muốn đấm vào mặt Triệu Hùng. Triệu Hùng dùng đai Rồng Lân quấn quanh cánh tay anh ta, kéo một cái, trực tiếp néo Lưu Vũ Tiến sang một phía.
Anh dùng tay nắm lấy cổ Thi Sinh, không đợi hắn ta kịp phản ứng đã lập tức tát hai cái.
Triệu Hùng giữ cơ thể của Thi Sinh, nắm chặt cánh tay hắn ta mà ném lên. Chỉ nghe thấy một tiếng hét, cả cơ thể bay như một hòn đá, hướng về phía đám người Kim Trung, Trương Tử An.
Một tiếng “bịch”, Thi Sinh ngã sõng soài trước mặt Kim Trung, Trương Tử An và những người khác.
Triệu Hùng ra lực vừa phải, cú ngã này của Thi Sinh khiến hắn ta không thể di chuyển trong một thời gian ngắn, nhưng cũng không đủ để làm hắn ta bị thương.
Lưu Vũ Tiến, Hạ Công Hào cùng một cao thủ khác bao quanh Triệu Hùng.
Triệu Hùng vung thắt lưng Rồng Lân. Đai Rồng Lân trong tay anh không ngừng vung trong không trung, lúc đánh, lúc chọc, lúc quét, thực sự khiến Lưu Vũ Tiến, Hạ Công Hào và cả cao thủ kia luống cuống chân tay.
Triệu Hùng sử dụng đai Rồng Lân trên tay để hạ cao thủ kia trước. Hạ Công Hào cứng đầu lại xông lên tấn công Triệu Hùng lần nữa.
Nhưng ngay khi chân vừa bước lên một bước, đã bị đai Rồng Lân của Triệu Hùng quấn vào cổ chân.
Triệu Hùng giật mạnh, Hạ Công Hào lập tức không còn tự khống chế được cơ thể mình. Triệu Hùng nhanh chóng bay lên, đá vào vai Hạ Công Hào, khiến hắn bay xa tới vài mét.
Hiện tại cánh tay Triệu Hùng vẫn còn bị thương, nếu còn cố sử dụng một lần nữa, nhất định sẽ để lại nguy hiểm tiềm ẩn sau này.
Lưu Vũ Tiến quay lưng chạy, Triệu Hùng vung roi, bắt lấy chân Lưu Vũ Tiến.
Sau khi Lưu Vũ Tiến bị đai Rồng Lân giữ chặt, Triệu Hùng giật tay, kéo anh ta lại phía mình.
“Bốp.”
Triệu Hùng tát vào mặt Lưu Vũ Tiến và lạnh giọng nói: “Lưu Vũ Tiến, không cần biết anh có mưu đồ gì, nhưng hãy nhớ lấy! Đây là Hải Phòng, không phải nơi để anh kiêu ngạo.” Nói xong, anh nhìn chằm chằm Lưu Vũ Tiến rồi ném hắn sang một bên, từ từ tiến về phía Thi Sinh đang nằm.
Mấy tên vệ sĩ do Thi Sinh và Lưu Vũ Tiến mang theo đều trợn mắt đứng nhìn.
Ngay cả cao thủ đệ nhất như Hạ Công Hào cũng không phải là đối thủ của người kia, bọn họ cứ thể xông lên không giống như tự đi tìm cái chết sao?
Triệu Hùng đi về phía Thi Sinh, đá vào mông hắn ta và nói một cách lạnh lùng: “Đừng giả chết! Anh còn giả chết, tôi sẽ ném anh xuống hồ để cho cá ăn.”
Thi Sinh hoảng loạn tới mức lồm cồm bò dậy, nhưng hắn vừa định đứng lên đã bị Triệu Hùng duỗi tay ấn mạnh vào vai.
Tức khắc, Thi Sinh cảm thấy một nguồn sức mạnh từ vai hắn ta chảy xuống, khiến cả cơ thể đều chìm xuống, không thể dậy nổi.
“Quỳ xuống xin lỗi Trương Tử An. Nếu không, hôm nay anh sẽ không rời khỏi đây được đâu.” Triệu Hùng lạnh lùng nói.
Thi Sinh trợn tròn mắt, nhìn Triệu Hùng hét lên: “Triệu Hùng, mày không biết tao là ai sao? Mày dám động vào tao, tao sẽ khiến cả nhà mày chết sạch.”
“Bốp!”
Triệu Hùng tát vào mặt hắn một lần nữa và nói một cách lạnh lùng: “Đừng dọa ta tôi bằng thân phận vớ vẩn của anh. Cách này hữu dụng với người khác, chứ với tôi thì không. Quỳ xuống xin lỗi, nếu không tôi sẽ lập tức đá anh xuống hồ.”
Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu đứng trước mặt hắn và không nói một lời nào. Bọn họ đều biết Triệu Hùng sẽ làm việc có chừng mực.
Có Đổng Bạch Vi che chở Triệu Hùng, ngay cả khi nhà họ Thi tại thủ đô muốn gây rắc rối cho Triệu Hùng, Đổng Bạch Vi cũng đủ khả năng giải quyết mà không cần nhà họ Trương ra tay.
Lưu Vũ Tiến lại gần Thi Sinh và nói: “Thi Sinh, xin lỗi đi.”
Thi Sinh nhìn Lưu Vũ Tiến rồi giận dữ quát: “Lưu Vũ Tiến, anh biết anh đang nói gì không? Làm sao tôi có thể xin lỗi Trương Tử An được chứ?”
“Nếu anh muốn sống, hãy làm như Triệu Hùng nói. Nếu không, tôi cũng không thể giúp anh.”
“Anh...”
Sau khi nghe Lưu Vũ Tiến nói như vậy, Thi Sinh thiếu chút tức đến hộc máu, nghĩ thầm: “Nếu không phải vì giúp anh, tôi liệu có rơi vào hoàn cảnh khốn nạn thế này không?”
Từ khi hắn đến Hải Phòng, gặp phải Triệu Hùng chính là khó khăn lớn nhất của hắn. Hắn vốn là cậu chủ nhà họ Thi tại thủ đô, trước nay chưa hề phải chịu uất ức lớn như vậy.
Thấy ánh mắt của Triệu Hùng sắc lẹm như dao, Thi Sinh rốt cuộc cũng sợ hãi. Tốt nhất sau này đợi cơ hội trả thù, còn bây giờ phải tự cứu lấy mình trước đã.
Bị ép vào đường cùng, Thi Sinh lẩm bẩm một câu trong miệng: “Xin lỗi!”
“Tôi bảo anh quỳ xuống xin lỗi anh Tử An, không không nghe thấy sao?” Triệu Hùng lạnh giọng nói.
“Tao sẽ không quỳ trước Trương Tử An đâu, muốn giết thì giết đi...”
Triệu Hùng cười lạnh một tiếng: “Đây chính là anh tự nói...”