Tình tiết nhỏ này cũng không có ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người trong bữa ăn tối. Đặc biệt là có cô gái Hà Ngọc Kỳ và Lý Diệu Linh này, bầu không khí càng trở nên vui vẻ hơn.
Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu đều là cậu ấm con nhà giàu có cao cấp ở trong nước. Chỉ tiếc rằng Kim Trung và Tô Hữu Hiệu đã sớm đính hôn, Trương Tử An lại là người đã có gia đình, chỉ có Mã Bá Lộc là chó độc thân.
Nhưng mà Mã Bá Lộc lại là con trai của Mã Thời Sinh, người giàu nhất Nha Trang.
Mã Thời Sinh không chỉ là người giàu nhất Nha Trang mà còn là người giàu nhất Hải Nam. Cho dù Lý Diệu Linh có ưa thích Mã Bá Lộc, thì cô ấy cũng biết thân phận giữa hai người bọn họ có chênh lệch quá lớn.
Cơ thể bà nội của Trương Tử An càng ngày càng kém. Nếu mà bà cụ Trương qua đời thì địa vị của nhà họ Trương sẽ xuống dốc không phanh ở Hà Nội.
Ở Hà Nội có sáu dòng họ giàu có, nhà họ Trương và nhà họ Thi là một trong số đó.
Nếu bà cụ Trương không còn nữa, với mạng lưới quan hệ và thực lực của nhà họ Thi, bọn họ hoàn toàn có thể đánh sụp đổ nhà họ Trương. Cho nên Trương Tử An thân là cháu đích tôn của nhà họ Trương mới có thể tìm kiếm đồng bạn ở khắp mọi nơi.
Trương Tử An ngồi bên cạnh Hoa Di, anh ta liên tục trò chuyện về cơ thể của bà cụ Trương với cô ấy.
Khi Hoa Di nhìn thấy Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu cũng không có thái độ kiêu ngạo và bộp chộp của con nhà giàu, cho nên cô ấy có thiện cảm tốt với mấy người này, mới kiên nhẫn trả lời những vấn đề của Trương Tử An.
Hoa Di cũng hiểu tình hình bên trong của một vài nhà giàu có, ví dụ như là nhà họ Trương ở Hà Nội.
Một khi bà cụ Trương đi về Tây Thiên thì nhà họ Trương nhất định sẽ tan đàn xẻ nghé. Số phận cuối cùng của nhà họ Trương như thế nào, thật đúng là một ẩn số.
Dưới sự yêu cầu của Trương Tử An, Hoa Di đồng ý chữa trị bằng video cho bà cụ Trương.
Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Hoa Di, Trương Tử An đặc biệt vui mừng, anh ta cảm thấy chuyến đi đến thành phố Hải Phòng này tuyệt đối không uổng công sức.
Mọi người ăn uống và trò chuyện rất vui vẻ. Sau khi ăn lẩu xong, bọn họ đến quán bar Hoa Đế uống không ít rượu.
Sau ba bữa nhậu thì thời gian cũng đã gần hai giờ sáng.
Khi Triệu Hùng thấy vợ Lý Thanh Tịnh và Hoa Di đã buồn ngủ, anh đề nghị kết thúc.
Trên đường trở về, hai cô gái Lý Diệu Linh và Hà Ngọc Kỳ vẫn cảm thấy có chút gì đó chưa thỏa mãn. Hai người ngồi ở ghế sau không ngừng trò chuyện.
Khi đến nơi ở của Hoa Di, Triệu Hùng để cho Nông Tuyền đưa Hoa Di lên lầu. Sau đó đoàn người trở lại Ngã Nguyệt Đàm.
Trong phòng ngủ, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh thay đồ ngủ, nằm cạnh nhau trên giường.
Triệu Hùng cúi đầu hôn lên trán Lý Thanh Tịnh, nói: "Thanh Tịnh, hôm nay chơi muộn quá. Ngày mai em đến công ty trễ một chút đi!"
Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái rồi nói: "Em nhắn tin nói báo một tiếng với Đặng Gia Hân và Bạch Hồng Liên."
Triệu Hùng đưa điện thoại di động cho Lý Thanh Tịnh.
Sau khi gửi tin nhắn cho Bạch Hồng Liên và Đặng Gia Hân, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, bố của anh có gọi điện và nhắn tin cho anh không?"
"Không có!" Triệu Hùng vòng tay ôm eo gầy của Lý Thanh Tịnh nói: "Thanh Tịnh, anh không muốn nhắc tới ông ta, đi ngủ đi!
"Vừa nhắc tới ông ta thì anh lại muốn tránh đi cái đề tài này. Nên gặp mặt vẫn phải cần gặp mặt."
"Thanh Tịnh, nếu đứng trên lập trường của nhà họ Triệu, Triệu Khải Thời chắc chắn là đúng. Nhưng còn mẹ anh thì sao? Anh sẽ không bao giờ quên được ánh mắt thất vọng của bà ấy vào giây phút bà ấy qua đời. Cho dù ông ta chỉ cần ở bên mẹ anh vào giây phút cuối cùng, anh cũng sẽ không hận ông ta như vậy. Mà khi đó, ông ta vẫn còn đang ở cùng con hồ ly tinh Lưu Văn Nhân. "
"Anh còn nói bố anh đứng trên lập trường của nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu bị người ta khống chế, khẳng định là không chỉ đơn giản như vậy. Mặc dù em chỉ gặp bố của anh một lần, nhưng xem nghĩ ông ta cũng không phải là người không có tình nghĩa. Ông ta không có ở bên cạnh mẹ của anh ở giây phút hấp hối, hẳn là có ẩn tình và nỗi khổ nào đó không thể nói ra."
"Thanh Tịnh, đi ngủ đi!"
Triệu Hùng không thể vượt qua rào cản trong lòng này, anh vẫn rất oán hận Triệu Khải Thời.
"Vậy anh định đối xử với Lưu Văn Nhân như thế nào?" Lý Thanh Tịnh luôn lo lắng Triệu Hùng sẽ làm chuyện quá khích.
"Không biết! Nhắc đến con hồ ly tinh này, anh chỉ muốn tát cô ta mấy bàn tay."
"Đừng quá kích động! Anh phải tìm hiểu toàn bộ câu chuyện trước đã. Hẳn là chỉ có ba người là bố mẹ anh và Lưu Văn Nhân mới có thể biết đầu đuôi sự thật của chuyện này."
Triệu Hùng không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, anh qua loa "ừ" một tiếng, ôm Lý Thanh Tịnh nói: "Thanh Tịnh, đi ngủ thôi."
Thấy Triệu Hùng không muốn nói chuyện tiếp, Lý Thanh Tịnh cũng không nói gì thêm.
Làm việc cả ngày, còn chơi hơn nửa đêm. Lý Thanh Tịnh đã rất mệt mỏi, cô vừa nhắm mắt thì sau một lát đã ngủ ngay.
Ngược lại thì Triệu Hùng lặng lẽ mở mắt ra sau khi Lý Thanh Tịnh ngủ say.
Nhìn vợ của anh đang say giấc nồng trong vòng tay anh, Triệu Hùng làm thế nào cũng không ngủ được. Tâm trí anh tràn ngập hình ảnh của Tần Uyển đang dặn dò anh trước lúc lâm chung.
Triệu Hùng vĩnh viễn nhớ kỹ, Tần Uyển nắm tay anh và nói: "Triệu Húc, điều mà mẹ tiếc nuối nhất chính là không thể thấy con lấy vợ sinh con. Mẹ nhìn con lớn lên, nhưng không thể nhìn con của con trưởng thành. Mẹ không muốn chết nhưng mà không thể không chết. Khi nào nhớ mẹ thì con nhìn lên ngôi sao kia trên bầu trời. Ngôi sang sáng nhất kia chính là mẹ. Mẹ sẽ ở trên trời phù hộ và chúc phúc cho con.
"Triệu Hùng, đừng nên hận bố con! Tình cảm bố con là tình cảm thiêng liêng nhất. Trên đời này, chỉ có bố và mẹ mới là người vĩnh viễn yêu thương con nhất."
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng không kiềm chế được nữa, yên lặng chảy nước mắt.
Đều nói "Đàn ông không dễ khóc, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm", nước mắt đã làm ướt một mảng lớn ga trải giường..
Trời đã khuya, Triệu Hùng không muốn nghĩ nữa, lúc này mới tiến vào giấc mộng đẹp.
Trong mộng, Triệu Hùng mơ thấy mẹ Tần Uyển của anh. Mơ thấy mẹ anh dạy anh đọc và viết, dạy cho anh đạo lý làm người.
Tẩn Uyển cũng làm cho Triệu Hùng một tô mì cuộn. Khi Triệu Hùng còn nhỏ, món ăn yêu thích của anh là mì cuộn. Nhưng từ khi Tẩn Uyển qua đời, anh không bao giờ đi ăn mì nữa. Chỉ vì anh sợ rằng sẽ xúc động và nhớ tới bà ấy khi ăn mì cuộn.
Triệu Hùng là một người tập võ, chỉ cần ngủ hai ba tiếng, sau đó tu luyện Dịch Cân Kinh hai đại chu thiên là có thể giống như người bình thường ngủ sáu, tám tiếng, tinh thần và thể lực sẽ được hồi phục vô cùng dồi dào.
Sau khi dậy sớm, anh hoàn thành đứng tấn rồi đến Quan Cảnh đài để luyện tập Bùi Mân kiếm pháp.
Điều quan trọng nhất trong việc tập võ chính là sự kiên trì bền bỉ.
Sau khi luyện tập kiếm thuật, Triệu Hùng đi chậm về về nhà.
Sau khi trở về phòng ngủ, anh thấy vợ anh là Lý Thanh Tịnh vẫn còn đang ngủ.
Triệu Hùng không quấy rầy Lý Thanh Tịnh, còn định để cho người giúp việc Chu Dĩnh để lại bữa sáng cho Lý Thanh Tịnh.
Đúng lúc này thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Triệu Hùng giật mình, lo lắng tiếng điện thoại sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lý thanh Tịnh. Anh nhanh chóng nhấc máy và bước nhanh rời khỏi phòng ngủ.
Lúc anh ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Lý Thanh Tịnh không bị tiếng điện thoại đánh thức, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Triệu Hùng mới chú ý, người gọi đến là Đổng Bạch Vi ở tỉnh Hải Phòng, là bạn tốt của mẹ anh khi còn sống
Nhìn thấy là Đổ ng Bạch Vi" gọi dên, Triệu Hùng không khỏi nở nụ cười.
"Chào dì Đổng. Sao dì gọi điện sớm vậy?..."