Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1229




Khi Triệu Hùng nghe nói bố mình là Triệu Khải Thời đã đến Hải Phòng, thần sắc hơi ngẩn ra.

Anh biết rằng bố anh sẽ đến thành phố Hải Phòng, hơn nữa còn đi cùng với người phụ nữ tên Lưu Văn Nhân. Chẳng qua là không ngờ lại đến nhanh như vậy, không hề có chút dấu hiệu nào.

Triệu Hùng trầm mặc một hồi nói: "Tôi mấy ngày nay có việc phải làm, ít hôm nữa hãy nói đi vậy!"

"Triệu Hùng, cậu..."

Triệu Khải Nghĩa chưa kịp nói hết lời thì điện thoại của Triệu Hùng đã cúp máy.

Cúp điện thoại xong, Triệu Hùng cất điện thoại vào lại túi quần, chậm rãi đi về phía nhóm người Kim Trung.

Mối quan hệ giữa Kim Trung và Triệu Hùng là tốt nhất. Hai người này không thể nào thân thuộc lẫn nhau hơn được nữa. Kim Trung nhìn thấy Triệu Hùng mặt mày ủ ê, dáng vẻ tâm sự nặng nề, liền biết gặp chuyện phiền toái.

Thấy Triệu Hùng không nói gì, anh cũng không hỏi ra ngay trước mặt mọi người.

Triệu Hùng nói với Mã Bá Lộc và những người khác: "Tôi đã hẹn với bác sĩ Hoa Di rồi, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm."

Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu sau khi nghe được điều này, không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Người có tiền rất thích kết giao với bác sĩ. Mà đặc biệt với những danh y thế gia như Hoa Di, kiểu người một khi không muốn chữa thì có dùng toàn bộ gia tài cũng sẽ không ra tay cứu người này thì lại còn hiếm thấy hơn.

Ví dụ rõ ràng nhất chính là ông chủ thứ hai của Liệp Hộ Môn.

Ông chủ thứ hai của Liệp Hộ Môn bị bệnh nặng, Liệp Hộ Môn phải tốn rất nhiều công sức mới biết được Hoa Di sống thị trấn Lục Giang. Liệp Hộ Môn cũng đã dùng rất nhiều tiền nhưng Hoa Di cũng không chịu chữa bệnh cho ông chủ nọ của Liệp Hộ Môn.

Hoa Di coi việc cứu sống người bị thương làm lí tưởng. Cô sẽ không vì tiền bạc, càng không vì sợ cường quyền mà đi cứu kẻ ác. Đây là tổ huấn gia truyền của nhà họ Hoa. Cho nên những nhà giàu có này dù không thiếu tiền nhưng người có thể cầu được Hoa Di đến chữa bệnh cho thì lại ít đến đáng thương.

Nếu không phải nguyên nhân là vì Triệu Hùng, e rằng cho dù có là vợ trẻ của Hứa Toàn Vinh người được xưng là “ông vua thương trường đệ nhất Tây Nam” thì Hoa Di cũng không có ý định đến Quý Châu để mà chữa bệnh cho cô vợ trẻ đó của Hứa Toàn Vinh.

Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu khi nghe tin Triệu Hùng đã giúp hẹn được Hoa Di, tự nhiên cả người hưng phấn lạ thường.

Hà Ngọc Kỳ đề nghị: "Chúng ta đến hồ Nguyệt Đàm chơi ca-nô đi!”

ùng đến công viên Nguyệt Đàm chơi tàu cao tốc đi!"

Dù sao mọi người nhàn rỗi, cũng nhàm chán, lập tức mau chóng gật đầu đồng ý.

Sau khi xuống núi, mọi người vào "Công viên Nguyệt Đàm."

Công viên Nguyệt Đàm vốn là một khu danh lam thắng cảnh rừng rậm tự nhiên, nếu muốn dạo chơi khắp công viên Nguyệt Đàm thì cần phải đi bộ ít nhất là một ngày.

Mấy người dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, đi về hướng công viên Nguyệt Đàm.

Thời tiết tháng Ba ở phương Bắc không thể so với phương Nam. Chưa thành được cảnh trí cây xanh bóng mát, cảnh xuân tươi đẹp nhưng trong toàn bộ công viên, cây đại thụ cao ngất che trời, chim chóc hót líu lo, ngược lại lại có ý vị khác lạ.

Đi lên đê, gió nhẹ thổi tới, sóng biếc dập dờn, đập vào trong mắt là một cái đầm sâu to lớn.

Lúc này không có nhiều khách du lịch, Triệu Hùng và những người khác rất dễ dàng thuê được mấy chiếc ca-nô.

Tiếng động cơ vang lên, từng chiếc từng chiếc ca-nô gầm rú, rẽ từng đợt sóng, nhanh chóng lướt đi trên mặt nước.

Loại ca-nô nhỏ này Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu thường chơi trên biển. Bọn họ đều có du thuyền riêng nhưng người nào người nấy lại hệt như một đứa bé to xác, chơi đến mê mải. Không ngừng phóng vùn vụt trên mặt hồ đẹp như bức họa nọ.

Gần công viên Nguyệt Đàm có rất nhiều nhà nông. Thứ họ bán đều là nông sản sạch tự sản tự tiêu, còn có bán cả cá trong hồ Nguyệt Đàm nữa.

Mấy người bọn họ không chỉ ăn mạnh mà trò chuyện cũng rất hăng!

Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu cũng coi như là khách du lịch đến Hải Phòng, cho nên thả lỏng tâm trạng, sớm đã quên tất thảy nào là áp lực công việc, chuyện phiền lòng trong gia tộc rồi. Bọn họ thích kiểu sống vô ưu vô lo, tự do buông thả như thế này.

Triệu Hùng đã lâu không được thoải mái như vậy rồi.

Từ đầu năm mới, anh đã như ngựa không dừng vó, qua lại không ngừng nghỉ giữa Nghệ An và Hải Hoa. Sau khi trở về Hải Phòng, anh lại phải đối mặt với sự khiêu khích đến từ “Tập đoàn Khải Thời” của nhà họ Triệu.

Anh cùng Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu ở cùng với nhau, tâm trạng thật sự rất thoải mái. Không có chém chém giết giết trên giang hồ, cái có, chẳng qua là tựu chung một chỗ bàn luận viển vông, cùng nhau du sơn ngoạn thủy mà thôi.

Mấy người tụ tập lại với nhau, như thể nói mãi không hết đề tài.

Kim Trung nói buổi tối muốn ăn lẩu, vì vậy Triệu Hùng đã yêu cầu Hồ Dân sắp xếp chỗ ở một nhà hàng lẩu. Vào buổi tối, sẽ cùng tới đó ăn tối chung với Hoa Di.

Sắp đến giờ chuẩn bị đón con, Triệu Hùng rời đi trước. Nói với Hà Ngọc Kỳ, đưa nhóm Kim Trung đi chơi thêm một lát nữa, thì đến nhà hàng lẩu đợi anh.

Triệu Hùng lái xe một mình, đầu tiên là đến nhà trẻ đón con gái Triệu Dao Châu, sau đó là đón Văn Hải đi học về.

Ngày đầu tiên đi học, trạng thái tinh thần của hai đứa bé cũng rất tốt. Sau khi Triệu Hùng đón Thẩm Văn Hải, anh liền gọi điện cho vợ Lý Thanh Tịnh hỏi xem có muốn anh đến đón cô, buổi tối cùng đi ăn với Hoa Di, và nhóm người Kim Trung.

Lý Thanh Tịnh đồng ý buổi tối cùng nhau ăn cơm, nói Triệu Hùng đến công ty nhà họ Đào đón cô.

Triệu Hùng lại lái xe đến công ty của nhà họ Đào.

Nhìn thấy Lý Thanh Tịnh và Đào Yên Quân cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, Triệu Hùng chủ động ra chào họ.

Kể từ khi Đào Yên Quân ra tù, tinh thần, diện mạo của ông ta thay đổi hoàn toàn, thật sự muốn làm lại mình, một lòng chuyên tâm làm việc.

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy tất cả những điều này, trong lòng vui mừng, nhưng cũng không lập tức cất nhắc Đào Yên Quân.

Sau khi Đào Yên Quân nhìn thấy Triệu Hùng, ông ta mỉm cười và chào Triệu Hùng trước: "Triệu Hùng, cậu phải chú ý đến Thanh Tịnh đấy. Hiện tại con bé đang mang thai, không được để quá mệt mỏi."

Triệu Hùng cười nói: "Tôi cũng muốn Thanh Tịnh ở nhà dưỡng thai, nhưng cô ấy không yên lòng với công ty, nhất định đòi đến làm, tôi cũng không có cách nào."

“Vậy ở công ty, tôi sẽ chú ý đến con bé thay cậu, ở nhà cậu hãy chú ý đến nó!” Đào Yên Quân cười.

“Cảm ơn!” Triệu Hùng nói.

Triệu Hùng không gọi một tiếng "cậu" nào.

Mặc dù Đào Yên Quân có biểu hiện tự sửa đổi, nhưng Triệu Hùng không chắc chắn lắm về sự thay đổi hoàn toàn này của Đào Yên Quân. Trước kia, Đào Yên Quân cũng không ít lần khinh thường Triệu Hùng. Bởi vậy, kỳ thật trong lòng Triệu Hùng vẫn là có chút oán giận nho nhỏ.

Lý Thanh Tịnh nói với Đào Yên Quân: "Cậu, vậy cháu và Triệu Hùng về trước!"

Đào Yên Quân gật đầu và nói: "Đi đi! Thanh Tịnh, về nhà phái chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Vắng mợ thì chợ vẫn đông, thiếu ai cũng không hề gì, không cần thiết thì đừng có lúc nào cũng làm mình mệt mỏi như vậy. Đến lúc thích hợp, giao bớt việc ra ngoài, vừa là để rèn luyện người khác, cũng vừa là giải thoát với mình.”

"Cậu, cậu lợi hại đấy! Cháu thật sự khó tin những lời này lại từ miệng cậu nói ra." Lý Thanh Tịnh thản nhiên cười một tiếng.

Sắc mặt Đào Yên Quân đầy hối tiếc, thở dài nói: "Haiz! Trước kia cậu từng làm không ít chuyện hồ đồ. Ở trong tù, nó thực sự có thể khiến một người hiểu ra toàn bộ. Rất nhiều chuyện cậu đã sớm nhìn thấu, cho nên mới không lui tới với đám bạn ô hợp kia nữa. Bạn bè ấy à, có một hai người tri kỉ là đủ rồi. Đám người ngày nào cũng tập trung ăn uống với mình kia, đến lúc mình xảy ra chuyện thật thì lại là người chạy nhanh nhất.”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nhìn nhau, khóe miệng lộ ra nụ cười hiểu ý.

Sau khi tạm biệt Đào Yên Quân, Triệu Hùng lái xe về hướng nhà "Ngã Nguyệt Đàm".

Triệu Hùng vừa lái xe, vừa nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, hôm nay chú ba gọi điện đến nói, bố anh đã tới!"

"Cái gì? Bố của anh tới?..."