Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1226




Ở "Vườn Hạnh Phúc!", nơi ở của nhà họ Triệu ở Hải Phòng.

Khi Triệu Hằng trở lại với vẻ mặt như đưa đám, một trong những vệ sĩ của gia đình họ Triệu đã đến phòng nơi Triệu Hằng đang ở, nói: "Cậu Triệu Hằng, ông chủ gọi cậu!"

"Biết rồi, thay quần áo xong tôi sẽ qua ngay."

"Vâng!"

Người vệ sĩ đáp lại một tiếng, xoay người rời đi.

Sau khi Triệu Hằng thay quần áo xong, cậu ta đến phòng của bố mình là Triệu Khải Trí.

Triệu Khải Trí thích đọc sách. Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, ông ấy luôn vui vẻ ôm một cuốn sách trên tay mà đọc.

“Bố, bố tìm con sao?” Triệu Hằng hỏi.

Triệu Khải Trí đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn con trai Triệu Hằng, nói: "Con mới vừa đi đâu vậy?"

“Đi dạo một vòng bên ngoài.” Triệu Hằng đáp lại qua loa lấy lệ.

Triệu Khải Lễ cất giọng: "Không phải là đến nhà họ Hạ đấy chứ?"

“Bố… Bố phái người theo dõi con?” Triệu Hằng vẻ mặt đầy biểu tình khiếp sợ.

Triệu Khải Trí hừ lạnh một tiếng nói: "Con tìm cô gái tên Hạ Hồng Ngọc đúng chứ?"

"Đó là việc của riêng con, không liên quan đến bố!"

"Càn rỡ!"

Triệu Khải Trí giận dữ, đập mạnh xuống bàn kêu lên một tiếng "rầm!”.

Triệu Khải Trí đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, cả giận nói: "Triệu Hằng, con có biết con đang làm gì không? Bố không quan tâm cô gái tên Hạ Hồng Ngọc kia có lai lịch gì, hay vì mục đích gì mà đến gần con. Nhưng con không được phép qua lại với cô ta! Con là người nhà họ Triệu, là con trai của Triệu Khải Trí, phải lấy quyền lợi của nhà họ Triệu làm trọng! Lúc này, mà nói chuyện tình cảm trai gái thì không phải là tự mình đắm trong trụy lạc hay sao? "

"Con muốn yêu đương thì lại bị nói thành tự đắm trong trụy lạc nặng đến vậy? Chẳng lẽ thân là người của nhà họ Triệu thì lại không thể tự mình tính chuyện yêu đương hay sao? Bố, nhà họ Triệu chúng ta là nhà giàu không sai, nhưng mà cái danh giàu có này, e là giả giàu thôi không phải sao? Chúng ta chẳng phải là hoàng thân quốc thích, chẳng lẽ cũng không thể tự mình theo đuổi cô gái mà mình yêu thích hay sao?”

“Đương nhiên không thể!” Triệu Khải Trí vươn tay đẩy gọng kính trên sống mũi, nghiêm giọng quát lên. Ông ấy đi tới gần Triệu Hằng nói: "Vừa rồi con nói cái gì? Cái gì mà giả giàu hả?"

Triệu Hằng hùng hồn phản bác lại: "Giả giàu chính là giả giàu! Chúng ta đường đường là nhà họ Triệu mà phải nghe lời những người đó? Những người đó rốt cuộc là ai? Trong mắt người khác, nhà họ Triệu của chúng ta là cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt những người kia, người nhà họ Triệu chúng ta hèn mọn như nô lệ! Đây không phải là giả giàu thì là cái gì?"

“Chát!”

Triệu Khải Trí tát vào mặt con trai Triệu Hằng một cái vang dội.

"Con lớn rồi nhỉ? Cánh cứng rồi nhỉ? Dám cãi lại lời ông đây rồi? Chẳng lẽ con không biết quy củ của nhà họ Triệu? Con cháu của nhà họ Triệu nếu có kết hôn, phải nghe lời bố mẹ, phải có mai mối! Con kết hôn với một người bình thường thì mang được lợi ích gì cho nhà họ Triệu?"

"Kết hôn không phải là giao dịch. Nếu mục đích kết hôn là vì đổi chác lợi ích, thì có thể hạnh phúc không? Nếu Hạ Hồng Ngọc không phải sinh ra trong một gia đình bình thường, mà là một tiểu thư giàu có, bố có ngăn cản chúng con không?"

"Bố..."

Triệu Khải Trí bị con trai Triệu Hằng hỏi ngược lại, trong lúc nhất thời cứng họng, thở phì phò nói: "Bố không quan tâm quan hệ giữa con và Hạ Hồng Ngọc là như thế nào. Tóm lại, con không được phép tiếp xúc với cô ta nữa. Nếu còn qua lại với cô ta, cẩn thận bố cũng không khách khí với con nữa, cũng sẽ không khách khí với cô ta đâu!"

Triệu Hằng không ngờ rằng người bố luôn nổi danh “cơ trí” trên quan niệm hôn nhân lại có khác biệt lớn với mình như vậy.

Đừng thấy Triệu Hằng dáng dấp như công tử bột, môi đỏ răng trắng, là một thanh niên đẹp trai lanh lẹ, mà vội lầm tưởng. Từ trong xương tủy, cậu ta vẫn là một người đàn ông sắt đá.

Triệu Hằng thà để mình chịu tủi nhục chứ không muốn để cho Hạ Hồng Ngọc phải chíu chút tủi hờn, khuất nhục nào.

"Bố! Luật lệ là vật chết, còn người là vật sống. Anh Hùng cưới Lý Thanh Tịnh, cũng không phải sống tốt đó thôi? Tại sao, anh Hùng có thể cưới người phụ nữ anh ấy thích, nhưng con thì không thể?"

“Cậu ta đã bị khai trừ khỏi nhà họ Triệu rồi, con cũng muốn bị đuổi khỏi nhà họ Triệu sao?” Triệu Khải Trí kích động quát to, trên cổ nổi hết cả gân lên.

"Nếu nhà họ Triệu lại là nhà họ Triệu thế này, thì không cần ở nữa cũng được! Con tình nguyện bị đuổi khỏi nhà họ Triệu.” Triệu Hằng nói.

"Con!...."

Triệu Khải Trí tức giận đến phát điên, giơ cánh tay lên, muốn tát con trai Triệu Hằng một lần nữa. Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Triệu Hằng cánh tay nâng lên cuối cùng cũng không hạ xuống.

Ông chỉ vào Triệu Hằng con trai mình và cả giận nói: "Con đi về mà quay mặt vào tường cẩn thận suy nghĩ hai tiếng đồng hồ. Một phút cũng không được thiếu!"

Triệu Hằng quay đầu bỏ đi không nói lời nào.

Khi còn là một đứa trẻ, Triệu Hằng đã không biết bao nhiêu lần phải “quay mặt vào tường mà suy nghĩ” rồi. Mỗi khi cậu ta mắc lỗi, Triệu Khải Trí đều yêu cầu cậu ta làm như vậy.

Trong phòng, Triệu Hằng quay mặt vào tường, khoanh chân ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Vừa rồi anh cùng cha Triệu Khải Trí cãi nhau, vốn không phải là ý cậu ta muốn vậy. Cậu ta là một người con trai hiếu thảo, nhưng cậu ta không thể chịu được những quy tắc hà khắc này của nhà họ Triệu.

Triệu Hằng chưa bao giờ thích một cô gái nào, và cũng chưa từng tỏ tình với bất kỳ ai.

Khi sinh mạng mình bị đe dọa, Hạ Hồng Ngọc đến với anh như một thiên thần, cho anh nhìn thấy một tia hy vọng sống.

Triệu Hằng tin chắc rằng Hạ Hồng Ngọc là cô gái của cuộc đời cậu ta. Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Hồng Ngọc kia, Triệu Hằng càng tin vào điều này hơn nữa.

Cho dù bố không đồng ý, cho dù gia tộc ngăn cản, cho dù là bởi vì Hạ Hồng Ngọc mà sẽ bị thương tổn. Triệu Hằng cũng phải theo đuổi được tình yêu của mình.

Đối tường suy ngẫm vốn là muốn để cho tâm tư lắng xuống, nhưng lần này làm thế nào cũng không cách nào khiến tâm trạng của mình bình tĩnh lại được.

Cùng lúc đó, Hạ Hồng Ngọc đang ngồi trên giường hai chân co ro, vùi đầu vào đầu gối, cũng đang trầm tư suy nghĩ.

Nước mắt của cô không biết đã chảy bao nhiêu, trong đầu toàn là hình ảnh anh tuấn của Triệu Hằng.

Nhà họ Triệu là một gia đình giàu có nổi tiếng toàn cầu, mà cô chỉ là một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường.

Cô bé Lọ Lem cũng mơ rằng một ngày nào đó, cô ấy sẽ kết hôn với Hoàng tử bạch mã, sống trong lâu đài. Nhưng khi thời khắc này đến, chênh lệch thân phận giống như một cái rãnh lớn, biến thành chướng ngại cản đường lớn nhất của hai người.

Giác mạc của Hạ Phàm đã được cấy ghép vào mắt của Triệu Hằng. Đây có phải là duyên phận định trước hay không?

"Anh! Anh từ nhỏ đã yêu thương em rồi! Nói em nhất định sẽ gặp được người đàn ông yêu thương em!"

"Tại sao giác mạc của anh phải ghép vào mắt của Triệu Hằng? Có phải anh đang nói cho em cái gì hay không?"

"Nhưng anh ấy là cậu chủ nhà họ Triệu. Em không xứng với anh ấy, và nhà anh ấy sẽ không đồng ý chấp thuận cho chúng em ở bên nhau."

"Anh hai! Em phải làm sao?..."

Khóe mắt của Hạ Hồng Ngọc lại không thể kiềm chế được, lại lần nữa chảy nước mắt.

Cô nâng khuôn mặt xinh đẹp, khóc đến thảm thương lên, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, cô lẩm bẩm: "Anh ơi! Anh thật là độc ác. Ơn bố mẹ sinh thành chúng ta còn chưa báo đáp được mà anh lại không quản nữa, anh để cho một cô gái mềm yếu như em đến gánh vác hết thảy thế này. Anh! Anh thật là độc ác…”