Sau bữa tối, Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng đứng ở trong sân hút thuốc.
Cô đi tới bên cạnh Triệu Hùng hỏi: “Triệu Hùng, anh gặp chú Năm rồi hả?”
Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh tới, vội vàng vứt nửa điếu thuốc hút dở xuống dưới đấy, dùng chân đạp đạp.
Lý Thanh Tịnh hiểu ý cười, mỉm cười cười nói với Triệu Hùng: “Bây giờ anh rất tự giác nha!”
Triệu Hùng lấy ra một cái kẹo cao su từ trong túi áo, đặt ở trong miệng nhai, nhếch miệng cười nói: “Dĩ nhiên! Lúc này hút thuốc trước mặt em và hai đứa nhỏ, không tốt cho thân thể.”
“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đấy?” Lý Thanh Tịnh nói.
Triệu Hùng nhìn vợ Lý Thanh Tịnh nói: “Gặp được chú Năm rồi!”
“Vậy ông... Ông ta có khỏe không?”
“Bởi vì chuyện của Hằng, ông ta ít nhất phải già đi vài tuổi. chuyện của Hằng, đả kích quá lớn đối với chú Năm.”
“Vậy anh chuẩn bị làm như thế nào?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
Triệu Hùng nói: “Nếu chuyện này là Thi Sinh nói cho anh biết, như vậy Thi Sinh nhất định biết tin tức, anh muốn nhìn một chút có thể đột phá từ trên người anh ta không.”
“Nhưng anh ta là người nhà họ Thi ở Hà Nội, anh sẽ không thật sự phải phát sinh xung đột cùng anh ta chứ?” Lý Thanh Tịnh nhíu đôi mi thanh tú lo lắng nói.
Triệu Hùng kéo Lý Thanh Tịnh qua, một loại tự tin cường đại từ trên người Triệu Hùng bễ nghễ phát ra.
“Yên tâm đi, Thanh Tịnh! Cho dù là nhà họ Triệu cũng được, nhà họ Thi cũng được. Nếu, bọn họ có ý định gây sự với chúng ta, nếu như cứ nhượng bộ sẽ chỉ làm bọn họ ngày càng táo tợn, càng ngày càng càn rỡ! Cho nên, nếu có cần phải cùng nhà họ Thi trở mặt, tất nhiên anh sẽ không khách khí với bọn họ.”
Lý Thanh Tịnh tựa đầu vào vai Triệu Hùng, sâu kín nói: “Chúng ta vừa mới vừa chung sống hạnh phúc, vốn muốn cùng người thân một chỗ, hưởng thụ an bình yên vui. Nhưng lúc này phong ba không ngừng, muốn sống cuộc sống bình thường, thế nào cứ khó khăn như vậy chứ?”
Triệu Hùng xoay người, nhẹ ôm Lý Thanh Tịnh vào trong ngực, khuyên giải an ủi: “Thanh Tịnh, thực ra mỗi người đều có thể rất vui vẻ hạnh phúc. Cho nên không vui vẻ, không sung sướng, là bởi vì luôn luôn lo sợ không đâu. Thứ muốn có nhiều lắm, mà mất đi bản tâm lúc ban đầu. Nhưng đây là cuộc sống, chua xót, ngọt, đắng, cay, mới tạo nên cuộc sống.”
Lý Thanh Tịnh nắm đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đập lên ngực Triệu Hùng, yêu kiều nói: “Được rồi! Anh lại đang nói đạo lý với em rồi. Chờ con trai anh đi ra, giảng cho hai đứa con anh nghe ý?”
Lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng cười như chuông bạc.
Triệu Hùng vội vàng buông Lý Thanh Tịnh ra, hai người quay đầu lại nhìn chỉ thấy Lý Diệu Linh cùng Hà Ngọc Kỳ đứng ở cửa, cười khanh khách.
“Chị! Các người tiếp tục, em và Ngọc Kỳ đi ra ngoài hít thở không khí.” Lý Diệu Linh cười hì hì nói.
Lý Thanh Tịnh ngượng ngùng, trong ánh mắt tiết lộ ra vẻ u oán liếc Triệu Hùng.
Triệu Hùng tự nhiên hào phóng nắm tay Lý Thanh Tịnh đi vào trong nhà.
Lúc đi ngang qua bên cạnh hai người Lý Diệu Linh cùng Hà Ngọc Kỳ, Triệu Hùng nói với hai người: “Phía ngoài không khí rất dễ chịu, các đứa hít thở nhiều một chút!” Nói xong, “Rầm!” một tiếng, khép cửa phòng lại.
Hà Ngọc Kỳ tức giận đến giậm chân một cái, nói với Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, cô xem một chút anh rể cô có thái độ gì chứ!”
Lý Diệu Linh đưa tay ôm cánh tay Hà Ngọc Kỳ, cười hì hì nói: “Ui da, Ngọc Kỳ! Người ta bây giờ là tư bản rải thức ăn chó, hai chúng ta vẫn còn là cẩu độc thân đây.”
“Gấp cái gì? Lấy điều kiện cùng tư sắc của chúng ta, lại không phải là không có người muốn. Lại nói, tìm đàn ông để làm chi? Còn phải sinh con cho bọn họ, còn phải làm việc nhà. Cảm giác sau khi kết hôn, phụ nữ như là bảo mẫu đàn ông dùng tiền mời được vậy.”
“Không thể nói như vậy. Cô xem, chị của tôi cùng anh rể tôi, hiện tại không phải tốt vô cùng. Thật ra, gia đình đều là hai người cùng nỗ lực. Phần lớn đều là nữ chủ nội, nam chủ ngoại nha! Đàn ông cũng không dễ dàng, còn phải ở bên ngoài dốc sức làm, lại dãi nắng dầm mưa, ra sức không được cám ơn. Ai mà không phải là vì gia đình nhỏ của mình, có thể sống tốt?”
Hà Ngọc Kỳ dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chăm chú Lý Diệu Linh nói: “Diệu Linh, cô thay đổi! Không phải cô nói phụ nữ bị thương tất cả đều là bởi vì đàn ông ạ!”
“Nhưng đau xót chung quy sẽ qua đi, đàn ông cũng có thể mang đến vui sướng cho phụ nữ mà!” Lý Diệu Linh cười cười nói với Hà Ngọc Kỳ: “Ngọc Kỳ, đừng nghĩ cái này. Chúng tôi vào đi thôi!”
Lý Diệu Linh cùng Hà Ngọc Kỳ chỉ là tới lén nhìn Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh. Hai người mới không phải vì “Đổi gió”, “Hô hấp không khí mới mẻ!” gì đó.
Lý Thanh Tịnh biết buổi tối Triệu Hùng muốn đi ra ngoài làm việc, căn dặn anh: “Anh ra ngoài nhất định phải cẩn thận!”
Triệu Hùng an ủi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh! Hải Phòng là địa bàn của chúng ta. Nếu để cho nhà họ Triệu cùng nhà họ Thi thật lật được ra bọt sóng, chúng ta còn làm sao có thể đứng vững gót chân ở Hải Phòng. Yên tâm đi, chỉ cần không phải cao thủ Thần bảng, bọn họ còn không đả thương được anh.”
“Vậy cũng không thể tự tin mù quáng, phải cẩn thận mới được! Được rồi, buổi tối anh đi ra ngoài làm việc, mang Ngọc Kỳ đi! Diệu Linh thật vất vả mới muốn học tập, Ngọc Kỳ một mình ở nhà cũng buồn, anh mang theo cô nhóc kia đi ra ngoài đi!” Lý Thanh Tịnh nói.
Triệu Hùng vốn không muốn mang Hà Ngọc Kỳ đi ra ngoài làm việc.
Cô nhóc Hà Ngọc Kỳ kia luôn luôn gây chuyện thị phi. Nhưng để cô ấy ở nhà, xem cô nhóc kia mỗi ngày thật sự là rảnh rỗi đến phát hoảng thì gật đầu nói: “Được rồi!”
Sau khi Triệu Hùng thay xong áo khoác, gọi Hà Ngọc Kỳ ngồi trên ghế salon phòng khách xem ti vi: “Ngọc Kỳ, tôi muốn đi ra ngoài làm việc, cô đi không?”
“Đi!”
Hà Ngọc Kỳ ngay cả hỏi cũng không hỏi, trực tiếp từ trên ghế salon nhảy dựng lên, hưng phấn mà nói với Triệu Hùng: “Anh chờ tôi một chút, tôi thay quần áo rồi lập tức tới ngay!” Nói xong, nhanh như chớp chạy lên trên lầu.
Sau khi Hà Ngọc Kỳ thay quần áo xong, Triệu Hùng bị một thân quần áo của cô ấy làm cho cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô nhóc kia mặc trên người một chiếc áo gió màu đen, mang một cái kính đen, đi một đôi boot màu đen cao chừng 7-8 phân.
Cả người ăn mặc cực kỳ trào lưu, hiện đại!
Triệu Hùng nhìn Hà Ngọc Kỳ ăn mặc vậy, nhíu mày một cái, hỏi Hà Ngọc Kỳ: “Ngọc Kỳ, chúng ta đi ra ngoài là làm việc, cũng không phải đóng phim, cô mặc đồ gì thế này?”
“Thế nào, tôi mặc đồ này không đẹp à?” Hà Ngọc Kỳ không đồng ý nói.
“Không phải là không tốt! Chỉ là mặc quần áo này, cảm giác lỗi thời.”
“Ui da! Nhiều quy củ như vậy, chúng ta đi nhanh đi!” Hà Ngọc Kỳ thúc giục Triệu Hùng.
Triệu Hùng không thể làm gì cô nhóc Hà Ngọc Kỳ kia, dù sao cũng chỉ cần cô không gây sự thì cũng để tùy đi.
Triệu Hùng mang theo Hà Ngọc Kỳ đi tới ga ra, vừa muốn mở xe ra đi.
Hùng Huy Khang phụ trách an ninh “Ngã Nguyệt Đàm” vội vã chạy tới.
“Anh Hùng!” Hùng Huy Khang thấy Triệu Hùng lái xe sắp đi, lên tiếng gọi anh.
Triệu Hùng vừa muốn lên xe, một chân đã dẫm lên rồi lại rụt về, hỏi Hùng Huy Khang: “Hùng Huy Khang, có chuyện gì à?”
“Bên ngoài có người tên Thi Sinh tìm anh. Anh ta nói, chỉ cần báo tên của anh ta, anh sẽ gặp anh ta.”
Nghe được Thi Sinh tới, Triệu Hùng cảm thấy ngoài ý muốn.
Mình đang chuẩn bị đi tìm “Thi Sinh” hỏi chuyện, không nghĩ tới Thi Sinh vậy mà tìm tới cửa tới trước anh một bước.
Triệu Hùng nói với Hùng Huy Khang: “Cậu đi nói cho Thi Sinh, tôi lập tức đi ra!”