Ngày hôm sau, buổi chiều!
Một máy bay dừng ở sân bay tỉnh thành.
Triệu Khải Trí sắc mặt nặng nề, trong vòng vây bốn gã vệ sĩ bên người xuống máy bay.
Hai người đi đón chuyến bay sớm của Triệu Khải Trí đã đợi ở sân bay, thấy Triệu Khải Trí dẫn người đi tới. Người đi đón lập tức tiến lên cung kính ân cần thăm hỏi: “Ông Triệu Ngũ!”
Triệu Khải Trí “Ừ!” một tiếng, hỏi người của mình: “A Quý, cậu chủ thế nào?”
“Còn đang ở bệnh viện, tôi không biết tình huống cụ thể!” Người tên A Quý trả lời.
“Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Bình Thái!”
Triệu Khải Trí biết “Bệnh viện Bình Thái” nguyên là bệnh viện dưới trướng của “Tập đoàn Khải Thời”. Sau khi lên xe nói với người gọi “A Quý!”: “Chúng ta đi thôi!”
Triệu Khải Nghĩa gọi điện thoại cho Triệu Khải Trí, chỉ nói Triệu Hằng bị thương, cũng chưa nói thương thế nghiêm trọng tới mức nào, càng không dám nói Triệu Hằng trúng độc.
Triệu Khải Trí mang một bộ mắt kính mạ vàng, có vẻ rất lịch sự.
Dọc đường đi ông ta đều nghĩ đến chuyện của Triệu Hằng.
Nếu như thương thế của Triệu Hằng không nghiêm trọng, như vậy anh Ba Triệu Khải Nghĩa tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho ông ta.
Vừa nghĩ tới con trai bảo bối của mình bị thương, sắc mặt Triệu Khải Trí thoạt nhìn có chút âm trầm, âm trầm có chút đáng sợ.
Lúc Triệu Khải Trí đến Hải Phòng, đã là chạng vạng tối rồi.
Sáng hôm nay, Triệu Hằng đã thành công hoàn thành phẫu thuật ghép giác mạc, điều này làm cho Triệu Khải Nghĩa thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, sau phẫu thuật, Triệu Hằng lại có thể nhìn thấy ánh sáng.
Chỉ là “Độc tâm tán” trên người Triệu Hằng còn chưa giải, bằng y thuật của Hoa Di, tối đa có thể kéo dài ba tháng. Nếu như trong vòng ba tháng còn tìm không được thuốc giải, thì thân thể thối rữa, độc phát người tiêu.
Sau khi Triệu Khải Trí đến bệnh viện, Triệu Khải Nghĩa cùng Triệu Khải Nhân sớm ra đón.
“Chú Năm!”
“Anh Hai! Anh Ba!”
Triệu Khải Trí tiến lên, phân biệt ôm anh Hai Triệu Khải Nhân, còn có anh Ba Triệu Khải Nghĩa mỗi người một cái.
“Anh Hai! Anh Ba! Hằng thế nào?” Triệu Khải Trí hỏi.
Triệu Khải Nghĩa thở dài nói: “Chú Năm, đi vào rồi hãy nói!”
Triệu Khải Nghĩa càng nói như vậy, trong lòng Triệu Khải Trí càng phủ lên một tầng u ám. Hai chân ông ta bước đi nặng nề như rót chì vậy.
Sau khi đến phòng bệnh của Triệu Hằng, chỉ thấy Triệu Hằng mặc đồ bệnh nhân, trên mắt quấn băng gạc. Toàn thân cao thấp, nhiều chỗ bị bó thạch cao, quấn như một cái xác ướp.
“Anh Ba, cái này...” Triệu Khải Trí nghẹn ngào, nói không được.
“Ôi!...”
Triệu Khải Nghĩa thở dài một tiếng nói: “Tôi phái Hằng đi tỉnh Lam Hỏa, nó đi nửa đường bị người ta công kích mới biến thành như vậy.”
“Là ai làm?” Khuôn mặt lịch sự của Triệu Khải Trí trở nên dữ tợn.
Triệu Khải Nghĩa lắc đầu nói: “Không biết! Có thể là Tà Y trên bảng Võ Thần hạ độc.”
“Hạ độc?” Triệu Khải Trí nghe vậy thất kinh.
Triệu Khải Nghĩa gật đầu, kể từ đầu đến cuối tình huống trúng độc của Triệu Hằng cho Triệu Khải Trí.
Lúc nghe, con trai Triệu Hằng mới vừa làm xong phẫu thuật ghép giác mạc. Cho dù mắt có hồi phục thị lực, nhưng “Độc tâm tán” trong thân thể chưa giải, như vậy ba tháng sau da sẽ thối rữa, độc phát người tiêu.
Nghe đến đây, Triệu Khải Trí nhìn trái phải đuổi những người khác ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại có Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Nhân cùng Triệu Khải Trí, cùng với Triệu Hằng nằm ở trên giường bệnh.
Triệu Khải Trí hỏi Triệu Khải Nghĩa: “Anh Hai, có phải những người đó làm không?”
“Không biết!” Triệu Khải Nghĩa lắc đầu.
Triệu Khải Nhân nói: “Chú Năm nói cũng không phải không có lý.”
“Nhưng hiện tại chúng ta vẫn luôn theo bọn họ nói mà làm việc, cũng không có phản kháng, bọn họ ra tay đối phó Hằng làm cái gì?”
Triệu Khải Nghĩa hỏi làm Triệu Khải Nhân cùng Triệu Khải Trí á khẩu không trả lời được.
Nhưng Triệu Khải Trí rất hiểu bản tính của Triệu Hằng. Cho dù Triệu Hằng đi tới chỗ nào, ông ta đều yên tâm. Bởi vì, Triệu Hằng chưa bao giờ gây chuyện thị phi.
Triệu Hằng đột nhiên bị trả thù, khả năng rất lớn là hướng về phía nhà họ Triệu!
Chuyện của Triệu Hằng là đả kích cực lớn với Triệu Khải Trí.
Trong chớp nhoáng này, Triệu Khải Trí giống như già hơn mười tuổi, trạng thái tinh thần ủ ê.
“Chú Năm, chú một đường phong trần mệt mỏi đến đây, vẫn nên đi về nghỉ ngơi trước đi! Tôi sẽ để người ở chỗ này chăm sóc Hằng.” Triệu Khải Nghĩa nói với Triệu Khải Trí.
“Anh Hai, anh Ba, các người đi về trước đi! Em muốn ở lại bệnh viện với Hằng.”
Triệu Khải Trí kéo một cái ghế qua ngồi ở trước giường bệnh của Triệu Hằng.
Ông ta nắm tay Triệu Hằng, trên mặt toát ra vẻ áy náy.
Lúc đầu, là ông ta khư khư cố chấp, muốn cho Triệu Hằng đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm. Nếu như lúc đầu mình không kiên trì, con trai cũng sẽ không biến thành dáng vẻ như hôm nay.
Đáng tiếc thế giới này không có nhiều nếu như vậy, có một số việc giống như đã được định trước vậy.
Triệu Khải Nhân cùng Triệu Khải Nghĩa liếc mắt nhìn nhau, hai người từng người vỗ vỗ vai Triệu Khải Trí, trước sau rời khỏi phòng bệnh.
Ngay lúc hai người ra cửa phòng bệnh, Triệu Khải Trí bỗng nhiên nói câu: “Anh Hai, anh Ba! Đừng cho những người khác đến quấy rầy chúng tôi.”
“Đã biết!” Triệu Khải Nghĩa lên tiếng sau đó tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Triệu Hùng ở trong một chiếc xe phía ngoài bệnh viện, thấy Triệu Khải Nhân cùng Triệu Khải Nghĩa ngồi xe rời đi. Lúc này anh mới xuống xe chậm rãi đi vào bệnh viện.
Lúc đến phòng bệnh của Triệu Hằng, Triệu Hùng liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy bên trong có một bóng lưng còng xuống quen thuộc.
Trong chớp nhoáng này, chuyện cũ nổi lên trong lòng.
Triệu Hùng chỉ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
“Tôi đã bảo không muốn ai tới làm phiền mà...”
Triệu Khải Trí nghe được cửa phòng bệnh truyền đến tiếng động thì xoay đầu lại. Khi ông ta thấy người đi vào là Triệu Hùng, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
“Hùng!”
“Chú Năm!” Triệu Hùng cố nén xúc động trong lòng gọi Triệu Khải Trí.
“Sao cháu lại tới đây?” Triệu Khải Trí hỏi.
Triệu Hùng đi tới trước giường bệnh Triệu Hằng, liếc nhìn Triệu Hằng nói: “Chuyện của Hằng, tôi sẽ không để yên như vậy. Cho nên, tôi muốn tra ra chân tướng của chuyện.”
Triệu Khải Trí trực tiếp từ chối: “Chuyện này cháu không nên nhúng tay, để tôi giải quyết là được.”
Triệu Hùng nói với Triệu Khải Trí: “Chú Năm, chú có thể tra của chú, nhưng tôi muốn tra của tôi. Hơn nữa tôi muốn nói cho chú, chuyện này có liên quan đến nhà họ Thi ở Hà Nội. Chú cho rằng nhà họ Triệu sẽ vì Hằng, mà khai chiến với nhà họ Thi không?”
“Nhà họ Thi ở Hà Nội?” Triệu Khải Trí nghe xong quá sợ hãi, vội vàng hỏi Triệu Hùng: “Hùng, có phải cháu biết chút gì không?”
Thế là, Triệu Hùng kể cho Triệu Khải Trí chuyện mình đi “Quán bar Hoa Đế” gặp Thi Sinh. Cùng với Thi Sinh nói với mình Triệu Hằng sẽ có chuyện nguy hiểm.
Sau khi Triệu Khải Trí nghe xong lông mày nhíu chặt.
Ông ta cho rằng chỉ là chuyện trả thù đơn giản, hôm nay xem ra chuyện phức tạp hơn so với trong tưởng tượng.
Triệu Khải Trí nhìn Triệu Hùng hỏi: “Hùng, chuyện này cháu thấy thế nào?”
Triệu Hùng nói: "Dù là không phải là nhà họ Thi ở Hà Nội làm, cũng tất nhiên không thoát khỏi liên quan đến bọn họ. Cho nên, tôi muốn tìm hiểu đến tận gốc.”
Triệu Khải Trí là một người thông minh, nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Cháu muốn tôi phối hợp với cháu?”
“Đúng!”
“Cháu tin tưởng tôi?” Triệu Khải Trí hỏi.
Triệu Hùng cười cười, nói: “Người nhà họ Triệu tôi có thể tin tưởng không nhiều lắm, nhưng chú Năm được tính là một trong số đó.”
Sau khi Triệu Khải Trí nghe thì gật đầu nói với Triệu Hùng: “Cháu đã có kế hoạch, vậy tôi cháu cháu liên thủ tra chuyện này.”
Triệu Hùng nở nụ cười, không ở lại phòng bệnh thêm nữa mà nói với Triệu Khải Trí: “Chú Năm, hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại!...”