Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1163




Trần Văn Sơn mồi điếu thuốc rồi rít một hơi, sau đó nói: "Bằng vào sự hiểu biết của tôi về ba tên sát thủ này, chúng ta nghĩ dụ bọn họ ra ở trong Hải Phòng này cũng không dễ dàng gì. Biện pháp tốt nhất chính là khiến cho bọn họ tự đi ra."

"Anh định đánh chủ ý về phía Hoa Di?" Triệu Hùng dò hỏi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn nói: "Tất nhiên mục đích của bọn họ là muốn giết Hoa Di, cho ên chỉ có Hoa Di mới có thể dụ bọn họ đi ra mà thôi."

"Không được. Làm như vậy quá nguy hiểm." Triệu Hùng lắc đầu nói: "Tôi không đồng ý để Hoa Di mạo hiểm."

"Cậu chủ. Chẳng lẽ cậu quên mặt nạ đặc chế của cậu rồi sao, có thể tìm một người khác giả mạo Hoa Di mà?" Trần Văn Sơn nói.

Triệu Hùng hút một hơi thuốc, trầm ngâm nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng ta chỉ biết Lê Mai và thư ký Đặng Gia Hân là hai người phụ nữ có võ công, nhưng mà thân hình của bọn họ không giống với Hoa Di, coi như có đeo mặt nạ đặc chế, với sự khôn khéo của ba tên sát thủ kia thì bọn họ cũng có thể nhìn ra sơ hở."

"Cậu chủ, cậu nói thiếu một người."

"Ai?" Triệu Hùng hỏi lại.

"Ngọc Kỳ. Hà Ngọc Kỳ." Trần Văn Sơn giải thích: "Ngọc Kỳ và Hoa Di là bạn tốt nên rất quen thuộc các cử động của Hoa Di. Để cô ấy giả mạo Hoa Di thì không có ai thích hợp bằng."

"Nhưng mà lỡ may Ngọc Kỳ có sơ xuất gì thì tôi làm sao mà giao phó với thầy Toàn được đây."

Trần Văn Sơn nói: "Cậu chủ, đây là biện pháp tốt và nhanh nhất để tìm được ba tên sát thủ của Liệp Hộ Môn kia. Nếu cứ kéo dài tiếp thì sợ rằng sẽ càng có nhiều người vô tội sẽ chết đi."

Nghe xong lời đề nghị của Trần Văn Sơn, Triệu Hùng bắt đầu trở nên trầm mặc.

Làm sao anh mà không biết là cứ kéo dài như thế sẽ càng có nhiều người vô tội chết chứ. Nhưng nếu mà để Hà Ngọc Kỳ giả mạo Hoa Di đi dụ ba tên sát thủ này, lỡ may mà Hà Ngọc Kỳ xảy ra chuyện gì không tốt, anh không có cách nào giao phó với Hà Văn Toàn.

Nghĩ nghĩ thật lâu, Triệu Hùng cũng không có nghĩ ra biện pháp tốt hơn, chỉ đành nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, để tôi suy nghĩ thêm một chút."

"Vâng." Trần Văn Sơn gật đầu một cái.

Anh ta cũng có thể hiểu được tâm tình của Triệu Hùng ở giờ phút này, muốn làm ra quyết định này thật sự không dễ dàng gì. Ngay cả anh ta cũng không có nói với Hoa Di, vì Hoa Di nhất định sẽ không đồng ý biện pháp này của anh ta. Nhưng mà bọn họ nhất định phải giết chết ba tên sát thủ của Liệp Hộ Môn này, nếu không thì sẽ càng có thêm nhiều người vô tội bỏ mạng.

Ba tên sát thủ Liệp Hộ Môn này là cao thủ trong cao thủ, lại chuyên môn về thuật ngụy trang. Ngay cả cảnh sát hình sự quốc tế cũng vô cùng nhức đầu về bọn họ, người bình thường muốn giết bọn họ, e rằng càng khó hơn so với lên trời.

Nhân cơ hội những người khác của Am Cẩu còn chưa đến Hải Phòng, bọn họ nhất định phải giải quyết triệt để ba tên sát thủ này mới được.

Triệu Hùng trò chuyện với Trần Văn Sơn một lát, bởi vì tâm tình trầm trọng, anh cũng ngồi không bao lâu thì rời đi.

Sau khi về đến nhà, Triệu Hùng ngồi ở trên ghế sa lon ăn hoa quả, Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng ngồi ở trên ghế sa lon một bên ăn hoa quả một bên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cô ấy chạy tới vỗ bả vai anh một cái, cười tươi nói: "Này. Hôm nay anh vội vàng ra ngoài để làm gì đó?"

Triệu Hùng ngắm nhìn Hà Ngọc Kỳ, tức giận nói: "Cô cũng không phải vợ của tôi, quản nhiều như thế làm gì? Lo lắng nhiều không sợ già à."

"Tôi là trợ lý riêng của anh. Đây không phải là vì quan tâm anh sao."

Thái độ này của Triệu Hùng, Hà Ngọc Kỳ đã sớm thành thói quen.

Mỗi ngày cùng Triệu Hùng trêu chọc miệng, Hà Ngọc Kỳ ngược lại là cảm thấy là một kiện rất vui vẻ sự tình.

"Ngọc Kỳ, nếu như Hoa Di gặp nguy hiểm, cô sẽ làm như thế nào?" Triệu Hùng gặm một trái dưa hấu, dò hỏi Hà Ngọc Kỳ.

"Đương nhiên sẽ cứu chị ấy. Nếu ai dám khi dễ chị Hoa, Hà Ngọc Kỳ tôi là người đầu tiên không buông tha. Sao vậy, có người muốn khi dễ chị Hoa sao?"

"Thì là chuyện Hoa Di lọt vào ám sát lần trước đó." Triệu Hùng nói.

Vừa nhắc tới chuyện này, Hà Ngọc Kỳ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận nói: "Ba tên chó chết này, nếu để tôi bắt được bọn họ, tôi phải quất bọn họ đế rút gân, lột da mới hả giận được."

Triệu Hùng vốn định nói rằng để Hà Ngọc Kỳ giả mạo Hoa Di, nhưng mà rốt cuộc thì anh vẫn không nói ra miệng.

Sau khi Lý Thanh Tịnh hết giờ làm việc, gương mặt của cô tràn đầy mệt mỏi.

Tập đoàn Thiên Thành, mộc nghiệp Cát Đạt và phòng tắm Hằng Kiệt đều lần lượt ngừng hợp tác với công ty Đào Thị, chuyện này khiến công trình của công ty Đào Thị lâm vào cảnh khó khăn. Nếu như không thể giao phó công trình đúng hạn thì bọn họ phải bồi thường chi phí rất lớn vì vi phạm hợp đồng.

Triệu Hùng tiếp nhận túi giúp Lý Thanh Tịnh, anh thấy gương mặt của cô đầy mệt mỏi, tưởng rằng cô buồn phiền vì chuyện giữa Đào Yên Quân và Đào Tuấn Dương, nên mới an ủi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em còn đang suy nghĩ về chuyện giữa cậu trẻ và Đào Tuấn Dương à?"

"Không phải. Là chuyện tập đoàn Thiên Thành, mộc nghiệp Cát Đạt và phòng tắm Hằng Kiệt cùng ngừng hợp tác với công ty Đào Thị chúng ta. Đặc biệt là tập đoàn Thiên Thanh có kho hàng rất lớn, thuận tiện để công ty Đào Thị cất giữ một vài thứ. Chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn với tiến độ công trình của công ty. Nếu như không thể bàn giao đúng hạn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Lý Thanh Tịnh thở dài.

"Thế này thì sao?" Triệu Hùng hơi nhíu lông mày lên, nói: "Chúng ta vận chuyển từ tỉnh Hải Hoa đi. Bây giờ Tống Y Sa vừa nắm thương hội Tân Thành trong tay, hội viên trọng tâm hẳn có thể cung ứng thương nghiệp những tài liệu này."

"Được rồi. Vậy lát nữa anh gọi điện thoại hỏi Tống Y Sa thử xem. Đúng rồi Triệu Hùng. Tập đoàn Hùng Quang không phải còn có một kho hàng trống để đó ở khu vực mới sao? Có thể đưa ra một cái cho công ty Đào Thị không?"

Triệu Hùng cười nói: "Coi như không có thì anh cũng phải kiếm ra một cái cho em. Yên tâm đi. Chồng của em nhất định sẽ dốc hết toàn lực ủng hộ em."

Lúc này thì Lý Thanh Tịnh mới yên tâm lại.

Bây giờ xem ra, Triệu Hùng đả thông thương nghiệp ở hai tỉnh Hải Hoa và Lam Hỏa đã đưa đến tác dụng.

Triệu Hùng cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Tống Y Sa.

Tống Y Sa vừa mới về đến trong nhà, thấy là Triệu Hùng gọi điện thoại tới, sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Bắt máy, xưng hô quen thuộc vang lên lần nữa: "Em trai thối, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên người chị này đây. Lâu như vậy mới gọi điện thoại cho người chị này. Cậu có phải có việc gì hay không?"

"Chị Tống, chị thật sự là như con giun đũa trong bụng tôi, chuyện này đều có thể đoán được." Triệu Hùng cười nói.

"Có chuyện gì thì nói đi."

Thế là Triệu hùng nói ra tình cảnh khốn khó trước mắt của công ty Đào Thị một lần với Tống Y Sa.

Lúc này, Tống Y Sa hứa hẹn với Triệu Hùng: "Yên tâm đi. Tôi biết những thương nghiệp cung ứng những tài liệu này, bọn họ đều quan hệ không tệ với tôi, chuyện này cứ đặt ở trên thân người chị này. Chờ tôi liên hệ tốt với bọn họ rồi sẽ gọi điện thoại báo cho Thanh Tịnh."

"Được rồi. Vậy cảm ơn chị, Tống Y Sa." Triệu Hùng trả lời.

Tống Y Sa nở nụ cười phong tình, nói: "Cậu nhóc, còn khách khí với tôi như thế làm gì. Đúng rồi, sau khi cậu giúp chuyện cho nhà họ Triệu xong thì nhớ kỹ mang theo Thanh Tịnh tới Tân Thành chơi."

"Vâng. Sẽ đi tới."

Hai người bọn họ trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Tống Y Sa cầm điện thoại di động, có chút thất vọng mất mát. Bây giờ cô ấy sợ nhất chính là trở về nhà sau khi công tác xong.

Biệt thự riêng rất lớn, ngoại trừ người hầu trong nhà, cô ấy cũng không có người nào để nói chuyện tâm tình.

“Coi như mình nắm giữ tài sản bạc tỷ thì có ích lợi gì chứ? Ai có thể hiểu được sự tịch mịch của mình đây.”

Bên ngoài phong quang vô hạn, được người ta gọi là chủ tịch Tống, chị đại của tập đoàn Y Hổ, nhưng mà có thể làm được gì?

Nhân sinh... Chung quy là có mấy phần bất đắc dĩ.

Đến lượt ngươi gặp phải người, ngươi không tránh khỏi. Đến lượt ngươi gặp phải kiếp nạn, ngươi trốn không thoát.

Nghĩ thì nghĩ, khổ sở vẫn hoàn khổ sở.

Tống Y Sa lấy nửa bình rượu đỏ còn lại ra rồi rót một chén, bờ môi khẽ nhếch uống một ngụm.

Hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu cô ấy là hình ảnh Nhiếp Hổ đã chết, sau đó là nghĩ tới đoạn thời gian ở chung với Triệu Hùng kia.

Có lẽ cô ấy không phải là một người phụ nữ hoàn mỹ, nhưng lại có mấy người có thể làm được trăm phần trăm hoàn mỹ.

Tống Y Sa không phải là không bỏ xuống được anh ta, chỉ là lý trí chế trụ xúc động mà thôi.

Nếu như anh ta có thể khỏe mạnh bình an, cô ấy có thể làm như không thấy, nguyện anh ta hạnh phúc khỏe mạnh.