Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1160




Người nhà họ Đào nghe xong đều khẩn trương lên.

Bà cụ Đào sốt ruột hỏi người quản gia: "Ông An, ông nói rõ ràng một chút. Yên Quân nó xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, những người bảo vệ được nhà họ Đào nuôi đang nâng Đào Yên Quân đang trọng thương đi vào.

"Yên Quân."

Vợ của Đào Yên Quân là Lưu Cẩm Vân thấy chồng bị đánh tới mặt mũi đã hoàn toàn thay đổi, khóc lóc nhào tới.

Đào Yên Quân vừa mới ra ngục không được mấy ngày, đầu tiên thì bị đám anh em heo chó ngày xưa đánh cho một trận, vết thương trên người còn chưa lành lặn, bây giờ lại bị người khác đánh đập tiếp.

Đào Yên Quyên đỡ bà cụ Đào đi tới, thấy bộ dạng Đào Yên Quân bị đánh cực kỳ thê thảm, nhưng may mà không có nguy hiểm đến tính mạng.

Bà cụ Đào hỏi Đào Yên Quân: "Yên Quân, không phải đang làm việc ở công ty sao? Đây là bị ai đánh?"

"Đào... Đào Tuấn Dương..." Đào Yên Quân cố gắng hết sức nói ra tên Đào Tuấn Dương.

Đào Yên Nguyên đứng ở một bên nghe xong khẩn trương lên.

Mặc dù con trai ông ta là Đào Tuấn Dương đã bị trục xuất khỏi nhà họ Đào, nhưng ở trong lòng của Đào Yên Nguyên, ông ta vẫn còn rất quan tâm Đào Tuấn Dương.

Đào Yên Nguyên ngồi xổm xuống, nói với em trai Đào Yên Quân: "Yên Quân, em cũng không thể nói lung tung. Em là chú của Đào Tuấn Dương, làm sao mà nó có thể đánh em được chứ?"

"Là Đào... Đào Tuấn Dương." Đào Yên Quân nói rất khẳng định.

"Chát."

Bà cụ Đào tát một bạt tay vào trên mặt Đào Yên Nguyên, tức giận nói: "Cậu nuôi con trai tốt lắm. Thực sự là đại nghịch bất đạo, dám can đảm ra tay đánh chú ruột của mình."

Đào Yên Nguyên mặt mũi oan ức, giải thích: "Mẹ. Con luôn ở nhà họ Đào, cũng không biết giữa Đào Yên Quân và Đào Tuấn Dương xảy ra chuyện gì?"

"Cậu nhanh gọi điện thoại bảo Đào Tuấn Dương tới đây cho tôi, tôi muốn hỏi rõ ràng chuyện này. Nếu thật sự là Đào Tuấn Dương đánh Yên Quân, tôi sẽ không tha cho nó." Bà cụ Đào tức giận nói.

Đào Yên Nguyên sao dám chậm trễ, lấy điện thoại di động ra bấm số rồi gọi cho Đào Tuấn Dương.

Đào Tuấn Dương đang ngồi ở trong phòng làm việc, nữ thư ký đang bôi thuốc trên vết thương ở khóe miệng của anh ta.

"Ui da đau quá. Cô đụng nhẹ thôi." Đào Tuấn Dương tiện tay sờ soạng lên vớ da màu đen trên chân của nữ thư ký.

Ánh mắt dâm đãng của nữ thư ký nhìn xuống bàn tay của Đào Tuấn Dương đang sờ soạng trên chân cô ta, âm thanh nũng nịu: "Ai nha. Tổng giám đốc Đào, người ta đang giúp anh thoa thuốc đó. Đợi buổi tối rồi để anh sờ đủ."

"Đây chính là cô nói, buổi tối tới chỗ ở của tôi." Trên mặt của Đào Tuấn Dương lộ ra nụ cười bỉ ổi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Đào Tuấn Dương đang ở trên bàn rung lên.

Nữ thư ký cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện ra chữ "Bố".

"Tổng giám đốc Đào, bố anh gọi tới." Nữ thư ký nói.

"Lấy giúp điện thoại di động của tôi tới đây."

Nữ thư ký cầm lấy điện thoại trên bàn rồi giao đến trong tay Đào Tuấn Dương.

Đôi tay của Đào Tuấn Dương cũng không nhàn rỗi, đang vuốt ve hưởng thụ trên người của nữ thư ký.

Sau khi bắt máy, Đào Tuấn Dương biết rõ những vẫn giả bộ hỏi: "Bố à, bố gọi điện thoại cho con là có chuyện gì sao?"

Đào Yên Nguyên khí thế hung hăng hỏi Đào Tuấn Dương: "Bố hỏi con, chú Đào Yên Quân của con bị người đánh, là con làm có phải không?"

"Đúng vậy." Đào Tuấn Dương thản nhiên thừa nhận, sao đó giải thích: "Là do Đào Yên Quân ra tay đánh con trước, con cũng không thể bị đánh mà không đánh trả chứ?"

"Cái gì? Quả nhiên là thằng bất hiếu mày làm? Cái tên súc sinh, mày có biết mày làm cái gì không? Ngay cả chú ruột của mày mà mày cũng đánh. Mày có còn tính là người hay không?"

"Bố à, bố còn nói cái gì mà là người với con hay không để mà làm gì? Là bà cụ Đào trục xuất con khỏi nhà họ Đào. Bây giờ con rạng rỡ trở về, chính là muốn phát triển công ty xây dựng Đào Thị cho hùng mạnh. Bà cụ Đào hồ đồ, giao công ty trong tay một người khác họ là Lý Thanh Tịnh như vậy, bố cũng không thể già mà hồ đồ như thế chứ?"

"Mày nói cái gì? Mày cái thằng súc sinh này, mày mắng ai là già hồ đồ?"

"Bố à. Con không phải mắng bố. Chỉ là phân rõ ràng trái phải mà thôi, bố phải hiểu rõ ràng chứ. Bà cụ Đào đã già rồi, bà ấy hồ hồ lẩm cẩm là chuyện bình thường. Nếu như bố còn muốn tài sản nhà họ Đào, con nói thật cho bố biết. Bố đừng đùa. Lý Thanh Tính người ta chỉ cần động tay động chân thì tất cả tài sản của nhà họ Đào đều thuộc về cô ta, làm sao lại chia cho mấy người như bố được. Bố à, chỉ có con mới có thể cứu nhà họ Đào mà thôi, con của bố nhất định sẽ để cho bố nở mày nở mày, có thể diện trước mặt người nhà họ Đào."

"Mày..."

Nghe những lời nói này của Đào Tuấn Dương, Đào Yên Nguyên suýt chút nữa đã tức giận đến ngất đi.

Con trai Đào Tuấn Dương đã từng là sự kiêu ngạo của Đào Yên Nguyên. Thật không ngờ rằng, bây giờ Đào Tuấn Dương lại trở thành cái dạng này.

Đào Yên Nguyên đau lòng nhức óc, ông ta cũng đã bó tay với con trai Đào Tuấn Dương của ông ta rồi.

Thở ra một hơi, Đào Yên Nguyên giận giữ hét với Đào Tuấn Dương: "Bây giờ mày lập tức trở về nhà họ Đào ngay, giải thích chuyện này rõ ràng với tao."

"Con sẽ không về nhà họ Đào đâu, cũng không có gì để giải thích cả. Nếu như bà cụ Đào có hỏi thì chỉ cần bố nói là Đào Yên Quân ra tay trước với con là được."

Lúc này, Đào Yên Nguyên mơ hồ nghe được tiếng rên của phụ nữ trong điện thoại.

Dù sao ông ta cũng là người từng trải, liên tưởng đến một chút hình ảnh không thích hợp trẻ em. Ông ta tức giận mắng Đào Tuấn Dương: "Cái thằng súc sinh này. Nếu mày mà không đi về nhà họ Đào, Đào Yên Nguyên tao về sau cũng sẽ không có đứa con trai như mày."

"Bố à. Bố già nên hồ hồ rồi sao, Đào Tuấn Dương con cũng không có hồ đồ. Chờ bố bớt giận thì con lại trở về nhà thăm bố. Đúng rồi, con mới quen một người bạn gái, ngày khác sẽ mang về để bố nhìn xem." Vừa dứt lời thì anh ta cúp điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến một tiếng rên rỉ, Đào Yên Nguyên bị tức giận đến run rẩy cả người.

"Mẹ! Cái thằng súc sinh Đào Tuấn Dương này nói không trở về." Đào Yên Nguyên chột dạ nói với bà cụ Đào.

Nghe vậy, bà cụ Đào tức giận không kìm chế được, nói với Lưu Cẩm Vân đang khóc thút thít: "Cẩm Vân, con gọi điện thoại cho Thanh Tịnh và Triệu Hùng bảo bọn nó về nhà họ Đào cho bà, để bọn nó giải quyết chuyện này."

Đào Yên Nguyên nghe bà cụ Đào muốn gọi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh tới, bị dọa đến mức hết hồn hết vía.

Ông ta đã biết thủ đoạn của Triệu Hùng, hai tay của Đào Tuấn Dương chính là bị một câu nói của Triệu Hùng phế bỏ.

Nếu để cho Triệu Hùng đến giải quyết chuyện này, con trai ông ta Đào Tuấn Dương không bị đánh chết mới lạ.

"Phịch phịch."

Đào Yên Nguyên quỳ xuống trước mặt bà cụ Đào, giọng nói vô cùng bi thương: "Mẹ à mặc dù Đào Tuấn Dương đánh Yên Quân là không đúng, nhưng mà chuyện này vẫn nên để người nhà họ Đào chúng ta giải quyết nội bộ. Bây giờ Đào Tuấn Dương đang bận rộn nhiều việc, chờ mấy ngày nữa con sẽ gọi nó về nhà họ Đào, để Yên Quân đánh một trận hả giận, không cần thiết gọi người ngoài đến nhúng tay chuyện này."

"Chát..."

Bà cụ Đào lại tát một bạt tai trên mặt Đào Yên Nguyên, nói rất nghiêm túc: "Cậu nói Triệu Hùng và Thanh Tịnh là người ngoài sao?"

Đào Yên Nguyên nhận lấy ảnh hưởng từ tư tưởng của Đào Tuấn Dương, giải thích: "Mẹ à. Dù sao Thanh Tịnh cũng là người họ Lý. Nếu như Thanh Tịnh động tay động chân ở công ty, nhà họ Đào chúng ta khổ cực nhiều năm sẽ rơi hết vào trong tay cô ta. Mặc dù nhà họ Đào chúng ta không có tâm hại người, nhưng mà không thể không phòng bị."

"Thằng bất hiếu. Mày nói cái gì cơ?" Bà cụ Đào bị lời nói của Đào Yên Nguyên làm cho tức giận, thở hổn hển chỉ vào Đào Yên Nguyên, nói:

"Cậu là bị cái thằng bất hiếu Đào Tuấn Dương cài cắm cái tư tưởng không tốt kia, hay là cậu dạy cho Đào Tuấn Dương như thế này? Đào Yên Nguyên, về sau mà cậu nói ra như vậy nữa thì cậu lăn ra nhà họ Đào cho tôi. Tài sản của nhà họ Đào, cậu đừng hòng nhận được, dù là một cọng lông."

"Mẹ à. Con cũng là suy nghĩ vì nhà họ Đào mà thôi." Đào Yên Nguyên trả lời.

Bà cụ Đào cố kiềm lại sự tức giận, nói: "Đừng để tôi nói lại lần thứ hai. Cẩm Vân, bây giờ gọi điện thoại cho Triệu Hùng và Thanh Tịnh, để bọn nó trở về đây ngay. Cái thằng súc sinh Đào Tuấn Dương này, tôi cũng không tin không trị được nó."