“Kim Trung, giúp tôi giải quyết người đàn ông này! Nhất định phải để hắn chết không toàn thây mới thôi!”
“Yên tâm, cứ việc giao cho tôi!”
Sau khi dặn dò Kim Trung, Triệu Hùng trực tiếp ẵm Lý Thanh Tịnh đuổi theo Đào Thiên Trúc. Phía sau, Lý Quốc Lâm nhanh chóng chạy theo.
“Triệu Hùng, chờ bố với!”
Để thuận tiện, anh chuyển sang cõng Lý Thanh Tịnh. Thông thường với khả năng của Triệu Hùng thì vác thêm một người cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng bởi vì phải đợi Lý Quốc Lâm, rất nhanh bọn họ liền mất dấu Đào Thiên Trúc.
Bấy giờ, Hà Ngọc Kỳ xoay người nhìn Kim Trung, bắt đầu thương lượng.
“Anh Kim Trung, anh để em thay Diệu Linh đá cái tên chết tiệt này vài cái đi! Nếu không đánh ông ta, quả thật không thỏa mãn mà!”
“Ngọc Kỳ, em nhẹ tay một chút, đừng để ông ta chưa gì đã chết nhé.”
“Em biết mà, anh đừng lo.”
Kim Trung lo lắng Hà Ngọc Kỳ sẽ giày vò đối phương đến chết, không khỏi căn dặn. Cô gật đầu cam đoan, sau đó nhắm vào vị trí mông và bụng Viên Thiên Dã, đá thêm vài cái. Viên Thiên Dã vốn bị Triệu Hùng đánh gãy xương chân, sau đó đến lượt Đào Thiên Trúc giày vò, đã sớm thoi thóp. Cuối cùng ông ta còn bị Hà ngọc Kỳ không chút khoan nhượng giẫm đạp, ranh giới giữa sự sống và cái chết vô cùng mong manh.
Kim Trung nhìn vào trong kiểm tra tình hình, sau đó gọi Đường Thất.
“Tổng giám đóc có gì dặn dò?”
“Đường Thất, đưa Viên Thiên Dã ra ngoài, giải quyết gọn gàng vào! Nhớ kĩ, chết không toàn thây!”
“Vâng!”
Đường Thất gật đầu, sau đó cho người đưa đối phương ra ngoài. Kim Trung xoay người nói với Hà Ngọc Kỳ.
“Ngọc Kỳ, chúng ta đuổi theo Triệu Hùng xem sao đi.”
“Được!”
Hai người nhanh chóng đuổi theo, ở gần quần thể khu biệt thự Phong Phú là đập nước Thành Phong. Ở bên trên còn được ghi chú vô cùng cẩn thận “Xin đừng đến gần, cấm nghịch nước. Hãy biết quý trọng mạng sống của chính mình!”
Gió mùa xuân vốn ấm áp nhưng lại chẳng teher nào ấp ôm được Đào Thiên Trúc bởi đáy lòng bà lúc này đã lạnh như băng. Bà không còn mặt mũi nhìn hai đứa con gái, càng không dám đối diện với người nhà họ Đào.
Từng có một bài thơ rất hay được sáng tác, vô tình lại trùng hợp với hoàn cảnh mà Đào Thiên Trúc vướng phải biết bao. Có người đã mất nhưng thật ra họ luôn sống. Có người sống nhưng lại giống như đã chết rồi.
Đào Thiên Trúc tuy rằng còn sống nhưng trái tim bà đã sớm chết rồi. Thế giới này, đã chẳng còn điều gì khiến bà lưu luyến. Đào Thiên Trúc không biết, rốt cuộc là bà buông tay cuộc sống này hay cuộc sống ruồng bỏ chính bà đây. Phía dưới đập nước, sâu chẳng thấy đáy. Chỉ cần nhảy xuống, liền được giải thoát.
“Mẹ!”
Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh cùng Lý Quốc Lâm thở hổn hển chạy đến nơi. Nhìn một chân lơ lửng ở phía ngoài của Đào Thiên Trúc, mọi người liền biết bà muốn tự sát. Bà nhìn Lý Thanh Tịnh, hô to.
“Con không được qua đây! Nếu như con lại gần, mẹ sẽ nhảy xuống!”
“Đào Thiên Trúc, rốt cuộc bà muốn làm gì hả? Lẽ nào bà cả thấy chưa đủ mất mặt hay sao mà còn làm loạn đến mức này?”
“Bố! Hiện tại đừng nói thêm gì nữa cả!”
Lý Quốc Lâm tức giận, vừa mắng Đào Thiên Trúc vừa kịch liệt ho khan. Lý Thanh Tịnh sợ ông sẽ kích động đến đối phương, bèn mím môi nhắc nhở. Mà Đào Thiên Trúc hiện tại giống như người điên, ngửa đầu bật cười ha hả.
“Lý Quốc Lâm, chẳng phải ông luôn muốn thấy dáng vẻ chật vật của tôi hay sao? Bây giờ ông toại nguyện rồi đó!”
“Bà! Không sai, chúng ta quả thật đã ly hôn nhưng tôi chưa từng mang ý nghĩ cười chê bà. Chuyện bà tái hôn, tôi không phản đối. Nhưng bà chưa bao giờ biết nhìn xa trông rộng, nâng cao cảnh giác, thấy bề ngoài đối phương có chút tiền liền như thiêu thân đâm đầu vào! Hiện tại không chỉ bị lừa tiền còn bị lừa gạt cả tình cảm, bà muốn mọi người trong nhà nhìn bà như thế nào? Muốn Diệu Linh và Thanh Tịnh phải làm sao đây?”
“Vậy tôi chết còn không được hay sao? Tôi biết ông nhìn tôi như nhìn một thằng hề vậy! Chỉ cần tôi chết đi, ông liền hạnh phúc bên người đàn bà Lưu Mỹ Lan đó, đúng chứ?”
“Bà kéo Lưu Mỹ Lan vào chuyện này làm gì? Đào Thiên Trúc, bà chỉ giỏi chọc giận người khác thôi!”
“Lý Quốc Lâm, ông đừng tưởng tôi không biết trong lòng ông đang nghĩ gì. Ông lựa chọn ly hôn là để đường đường chính chính qua lại với bà ta, hiện tại ông sắp được như ý muốn rồi. Đào Thiên Trúc tôi sẽ không gây phiền phức cho các người, cũng không gây sự với Lưu Mỹ Lan thêm lần nào nữa!”
Lý Quốc Lâm bị Đào Thiên Trúc chọc giận đến mức không nói thành lời, hô hấp khó khăn phải hít thở từng ngụm nhỏ. Bấy giờ, Kim Trung và Hà Ngọc Kỳ cũng vừa vặn chạy tới. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ đều thót tim. Lý Thanh Tịnh nằm trên lưng Triệu Hùng, nước mắt rơi như mưa, nhìn chằm chằm mẹ mình.
“Mẹ! Ai cũng có lúc phạm phải sai lầm mà! Lúc con còn nhỏ, mẹ từng dạy con với Diệu Linh rằng nếu như phạm lỗi thì lần sau phải rút kinh nghiệm, lấy đó làm bài học, có như vậy bản thân mới ngày càng trở nên tốt hơn. Mẹ mau theo con về nhà đi! Bà ngoại đang chờ mẹ, Diệu Linh cũng chờ mẹ đó!”
“Về nhà? Mẹ còn nhà để về sao? Người nhà họ Đào nhìn mẹ với ánh mắt như thế nào, chẳng lẽ mẹ không biết? Bọn họ chỉ ước rằng mẹ mau chóng cút đi thật xa, mẹ không muốn về, càng không muốn trở thành trò cười trong mắt bọn họ!”
“Bà ngoại vẫn luôn yêu thương mẹ mà!”
Khoảnh khắc này, tiến đến gần với cái chết nên Đào Thiên Trúc dường như nhận ra vô số chuyện. Bà nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng.
“Nhưng mẹ không còn mặt mũi để nhìn bà cùng Diệu Linh nữa rồi! Thanh Tịnh, con chính là niềm tự hào của mẹ. Nhìn con hạnh phúc với Triệu Hùng, trong lòng mẹ cảm thấy vui lắm. Cả đời này của mẹ đều chẳng xuôi chèo mát mái gì cả, gả cho một tên đàn ông rác rưởi, chẳng được tích sự gì. Hắn ta đem toàn bộ gia sản nhà họ Lý phá sạch, mỗi lần như vậy nhà họ Đào phải bôn ba chạy vạy tìm kiếm sự trợ giúp từ khắp nơi. Mẹ mệt rồi. Lần này, mẹ biết mình làm sai nhưng thật sự đã chẳng quay đầu được nữa.”
“Thanh Tịnh! Mẹ không muốn người khác nói xấu các con, càng không muốn bởi vì mẹ mà con lẫn Diệu Linh cả đời đều không ngóc đầu lên nổi!”
Đào Thiên Trúc nở nụ cười, nhìn qua có chút lạ lẫm. Lý Thanh Tịnh lúc này đã khóc đến mức thiên hôn địa ám, thanh âm nghẹn ngào.
“Mẹ! Con không để ý, con và Diệu Linh đều không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này. Coi nhưu bố mẹ ly hôn nhưng chỉ cần hai người sống vui vẻ khỏe mạnh thì trong lòng con chúng ta vĩnh viễn là một gia đình.”
“Trễ rồi! Mọi thứ đều đã quá trễ! Do mẹ hồ đồ, làm ra chuyện chẳng tài nào cứu vãn nổi. Đào Thiên Trúc cũng không còn mặt mũi đối diện với bất kì ai nữa,”
Đào Thiên Trúc khóe mắt hoen đỏ, thanh âm như biến tan trong gió. Bà nhích thêm một bước, chân đung đưa về phía trước. Lý Thanh Tịnh hốt hoảng gào lên.
“Mẹ! Đừng làm chuyện dại dột mà!”
“Mọi người ai cũng không được bước đến. Nếu không, hiện tại tôi liền nhảy xuống!”
Đào Thiên Trúc thấy Triệu Hùng nhúc nhích liền cảnh cáo. Anh nhsiu mày, hiện tại bản tahan đang cõng Lý Thanh Tịnh, anh hoàn toàn không nắm chắc phần trăm có thể kịp chạy lên phía trước, cứu lấy người phụ nữ kia là bao nhiêu. Bà nhìn sáng Lý Quốc Lâm, quyết định nói ra những lời trong lòng.
“Lý Quốc Lâm, tôi hi vọng ông nể tình vợ chồng chúng ta, chăm sóc thật tốt cho Diệu Linh. Nhớ kĩ, khi Diệu Linh có bạn trai, ông phải trông chừng con bé cho thật tốt, tuyệt đối không được để nó hành động nông nổi, ngông cuồng giống như tôi.”
“Đào Thiên Trúc, bà rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ bà muốn bỏ mặc bọn nhỏ sao?”
Lý Quốc Lâm trừng mắt quát to. Bà không hề để ý đến ông ta nữa, cuối cùng ánh nhìn rơi xuống người Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, từ trước đến nay tôi vẫn luôn xem thường cậu, bởi vì ban đầu cậu quả thật quá mức vô dụng. Hiện tại tôi mới biết, cậu bởi vì nỗi đau mất mẹ mới trở nên sa sút như vậy. Tôi có mắt không tròng nhưng may mắn mẹ tôi lại tin tưởng đúng người, quyết định giao Thanh Tịnh cho cậu. Con bé được cậu chăm sóc, tôi vô cùng yên tâm! Đáng tiếc, tôi không thể chứng kiến được khoảnh khắc hai đứa nhỏ ra đời rồi!”
Triệu Hùng vừa nghe những lời này, liền biết Đào Thiên Trúc đã đưa ra quyết định. Anh chưa kịp phản ứng thì thân thể bà đã nghiêng về phía trước, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Thanh Tịnh, con quay về nói với Diệu Linh giúp mẹ, kiếp sau mẹ nhất định sẽ trở thành một người mẹ thật tốt!”
“Mẹ ơi!”
Thanh âm Lý Thanh Tịnh như xé nát tim gan, vang vọng bốn phía.