Đúng nửa tiếng, Đường Thất đã dẫn người đem Viên Thiên Dã quay trở về biệt thự. Trong lòng Lý Thanh Tịnh, Đào Thiên Trúc lẫn Lý Quốc Lâm, ba mươi phút này dài đằng đẵng như một năm vậy.
Vừa đưa Viên Thiên Dã đến phòng khách, Đường Thất đã vung chân đá vào mông ông ta, khiến đối phương ngã chổng vó. Kim Trung phất tay dặn dò.
“Đường Thất, cậu dẫn người ra ngoài đứng đợi một chút!”
“Tôi hiểu rồi!”
Đường Thất nhanh chóng dẫn người rời đi. Đào Thiên Trúc nhìn thấy Viên Thiên Dã, ngay lập tức chống tay đứng dậy, rảo bước thật nhanh đi đến túm lấy cổ áo Viên Thiên Dã, bắt đầu chất vấn.
“Viên Thiên Dã, Kim Trung nói hạng mục nơi này không phải do ông đầu tư, hơn nữa bản thân ông cũng đã sớm phá sản. Rốt cuộc ông có phá sản hay không? Còn nữa, tiền của tôi đâu hết rồi? Nói! Mau nói ngay cho tôi!”
Đào Thiên Trúc điên cuồng túm lấy cổ áo Viên Thiên Dã, không ngừng lắc lư ông ta qua lại. Đối phương im lặng, qua hồi lâu liền ngẩng đầu cười khùng khục. Ông ta vung tay đẩy Đào Thiên Trúc, bà maatst hăng bằng liền loạng choạng lui về sau gần chục bước, té oạch xuống đất.
Lý Thanh Tịnh vừa muốn đứng lên liền bị Triệu Hùng ngăn lại. Lấy năng lực của anh, sớm đã phát hiện Viên Thiên Dã muốn ra tay với Đào Thiên Trúc. Lí do Triệu Hùng không ngăn cản là bởi anh muốn xem chó cắn chó. Viên Thiên Dã đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Lý Thanh Tịnh.
“Lý Thanh Tịnh, có phải cô cảm thấy vô cùng kì quái, đúng chứ? Tại sao tôi lại xuống tay với mẹ cô, Đào Thiên Trúc?”
“Viên Thiên Dã, những lời này của ông có ý gì?”
“Chuyện này tôi phải hỏi cô cùng Triệu Hùng mới đúng chứ! Không biết hai người có còn nhớ Vũ Minh không nhỉ? À đúng rồi, còn cả Vũ Trần nữa.”
Nhắc đến hai cái tên này, Lý Thanh Tịnh sửng sốt, nhất thời nhớ ra vài chuyện. Cô nhìn chằm chằm Viên Thiên Cao, hỏi dò.
“Ông là chú của bọn họ?”
“Đúng vậy! Các người cấu kết với nhau hại cháu tôi, tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này! Vì vậy, tôi cố ý theo đuổi mẹ cô, muốn trả thù toàn bộ người nhà họ Lý. Nói thật cho mấy người biết, đừng nhìn Đào Thiên Trúc đã có tuổi, thanh âm kêu lên vẫn vô cùng dễ nghe.”
“Ông câm miệng cho tôi!”
Lý Thanh Tịnh quát lên. Triệu Hùng lo lắng cứ tiếp tục như vậy Lý Thanh Tịnh sẽ động thai khí mất. Hiện tại đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, không cần phải tiếp tục nghe phần sau nữa. Anh khẽ choàng tay xoa vai Lý Thanh Tịnh an ủi.
“Thanh Tịnh, mọi thứ cứ giao cho anh.”
Lý Thanh Tịnh tức giận đến mức hơi thở trở nên phập phồng kịch liệt. Mà Đào Thiên Trúc sau khi nghe những lời Viên Thiên Dã nói ra, triệt để hóa đá. Không nghĩ đến đối phương vậy mà lại là chú của hai người kia!
Lúc trước, Vũ Trần vì Vũ Minh mà hại công ty Lý Thanh Tịnh suýt chút nữa thì lầm vào cảnh phá sản. Sau đó, nhờ Triệu Hùng móc nối với Trần Thiên Trung cùng Trần Văn Sơn điều tra rõ mọi chuyện, mới có thể túm được hai anh em này. Ngay cả Triệu Hùng cũng không ngờ đến việc, tròn một năm sau chú của bọn họ lại tìm đến tận cửa.
Đào Thiên Trúc từng ghét bỏ Triệu Hùng, cho rằng đối phương vô dụng, nhất quyết muốn gán ghép Lý Thanh Tịnh với Vũ Minh. Không ngờ cuối cùng chính mình lại là kẻ bị báo ứng. Triệu Hùng còn chưa kịp đứng dậy thì Đào Thiên Trúc đã vọt về phía Viên Thiên Dã, dáng vẻ điên cuồng chua ngoa.
Khoảnh khắc Đào Thiên Trúc phát hiện Viên Thiên Dã vì muốn trả thù nhà họ Lý mà lừa gạt cả tình bạc lẫn tình cảm của bà, tinh thần người phụ nữ này gần như hỏng mất! Vốn dĩ bản thân tìm được tình yêu đích thực, có được bờ vai vững chãi để tựa vào, không ngờ cuối cùng tất cả chỉ là giấc mộng hão huyền, chính mình chẳng khác nào con khỉ bị đối phương đùa bỡn suốt thời gian qua.
“Khốn nạn! Đồ súc vật!”
Đào Thiên Trúc túm lấy cổ áo Viên Thiên Dã, không chỉ hung hăng gặm cắn mà còn đánh đấm loạn xạ. Viên Thiên Dã siết chặt nắm tay, muốn giáng xuống gương mặt Đào Thiên Trúc nhưng trong nháy mắt đã có bàn tay mạnh mẽ khác túm lấy bàn tay ông, giật ngược trở lại.
Triệu Hùng dùng khoảng một phần sức lực, mọi người liền nghe thanh âm răng rắc giòn giã. Xương tay Viên Thiên Dã cứ như vậy mà gãy nát.
“A!”
Ông đau đớn hét lên, Triệu Hùng vẫn không ngừng lại, vung chân đá vào bụng Viên Thiên Dã, khiến đối phương nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất. Biểu cảm trên gương mặt Triệu Hùng đầy lạnh lùng, anh tiếp tục đá vào đầu gối ông ta, thanh âm xương gãy lần nữa vang lên, Viên Thiên Dã bấy giờ đã chẳng tài nào chống đỡ nổi nữa, cả người co quắp té ngã trên mặt đất.
Đào Thiên Trúc hoàn toàn không có ý định buông tha Viên Thiên Dã! Đôi mắt bà đỏ ngầu, trạng thái cực kì khủng bố, liên tục hạ xuống người Viên Thiên Dã vô số cú đánh như trời giáng, vung chân loạn xạ. Mỗi lần ra tay, Đào Thiên Trúc gần nhưu đã sử dụng toàn bộ sức lực.
“Đồ súc vật! Dám lừa gạt tình cảm của tao, dám lừa tao lên giường với mày! Còn lừa cả tiền của tao nữa! Tao hỏi mày lần cuối, tiền tao đâu?”
Viên Thiên Dã bị Đào Thiên Trúc giày vò đến mức khóe miệng không ngừng chảy máu. Ông ta đã sớm phá sản, căn bản không quản chuyện sống chết của bản thân, gằn giọng cười lạnh.
“Tiền? Tôi đã sớm chuyển cho người khác rồi! Đào Thiên Trúc, bà quả là loại phụ nữ lẳng lơ! Sao hôm qua lúc ở dưới thân tôi, bà gọi tôi là chồng yêu rồi anh yêu ngọt ngào lắm cơ mà!”
“Đồ khốn nạn! Mày im miệng cho tao!”
Đào Thiên Trúc hét ầm lên, mặt mũi bà ngày hôm nay xem như vứt hết cả rồi! Bà hít sâu một hơi, ghì chặt cổ áo Viên Thiên Dã, liên tiếp tát đối phương gần hai ba mươi cái bạt tai. Triệu Hùng nhìn thôi mà còn cảm thấy đau đớn.
“Đồ khốn khiếp! Tiền tao đâu? Tiền tao đâu hả?”
“Phụt!”
Viên Thiên Dã phun vào mặt Đào hiên Trúc cục đờm còn màn theo cả máu. Bà nâng tay áo qua loa chùi mặt, trực tiếp nắm tóc đối phương, đè đầu Viên Thiên Dã xuống đất, đập đầu ông ta kịch liệt. Thanh âm chan chát vang lên, trán Viên Thiên Dã bấy giờ đã rướm máu. Ông ta đã không còn bộ dạng kiêu căng như ban nãy, ngược lại đôi mắt có chút thất thần. Triệu Hùng vừa nhìn qua liền biết, đối phương đã mất khả năng phản kháng.
Nếu Đào Thiên Trúc lặp đi lặp lại hành động này thêm vài lần nữa, Vien Thiên Dã cam đoan sẽ chết. Mà nếu ông ta chết, vậy thì tính chất sự việc sẽ không còn đơn giản như ban đầu nữa, Đào Thiên Trúc sẽ phải ngồi tù.
Triệu Hùng lăn lộn trong giới đã lâu, đương nhiên biết quy tắc ngầm nào có thể khiến Viên Thiên Dã sống không bằng chết. Cho dù dính phải vết thương chí mạng đi chăng nữa thì khi đâm đơn kiện tòa cũng chỉ phán quyết là do mâu thuẫn, tranh chấp giữa hai bên mà thôi. Anh thở dài, bước tới kéo tay Đào Thiên Trúc.
“Được rồi! Đánh nữa thì ông ta sẽ chết đấy!”
“Loại người cặn bã như thế này, chết không hết tội! Triệu Hùng, cậu buông tôi ra, tôi nhất định phải giết hắn!”
Đào Thiên Trúc thở hổn hển, chân tay vung loạn xạ. Triệu Hùng nhíu mày nhìn bà, nghiêm giọng quát lớn.
“Đào Thiên Trúc, bà có thể tỉnh táo lại hay không vậy? Lúc trước Thanh Tịnh hết lời khuyên bà, bà có dỏng tai lên mà nghe bao giờ chưa hay vẫn cố chấp chạy theo người đàn ông này? Bây giờ cho dù bà có giết Viên Thiên Dã đi chăng nữa, cũng chẳng đem lại lợi ích gì. Tên này, cứ việc giao cho tôi! Tôi sẽ xử trí theo luật ngầm, cam đoan khiến hắn chết không toàn thây!”
“Được!”
Đào Thiên Trúc sửng sốt, trong nháy mắt liền vội vàng gật đầu. Sau đó bà đi đến chỗ con gái cùng chồng cũ, phịch một tiếng quỳ xuống. Lý Thanh Tịnh hốt hoảng, vội vàng túm lấy tay bà kéo dậy.
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy?”
“Thanh Tịnh, Quốc Lâm, là tôi có lỗi với hai người!”
Đào Thiên Trúc cúi đầu, biểu cảm mang theo vô vàn nuối tiếc. Vừa dứt lời, bà liền đẩy tay cô, chạy như bay ra ngoài.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ muốn đi đâu?”
Lý Thanh Tịnh cuống quýt muốn đuổi theo, bất cẩn chân nọ xọ chân kia. Khoảnh khắc suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất, Triệu Hùng nhanh chóng túm được tay cô, ôm thân thể nhỏ nhắn vào lồng ngực. Lý Thanh Tịnh sốt ruột, nhìn chằm chằm Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, anh mau đuổi theo mẹ đi, nhanh lên! Em linh cảm mẹ sẽ làm ra chuyện dại dột mất!”